Cậu cảm thấy nếu còn như vậy nữa thì không được, cậu hờn dỗi cứng rắn đẩy câu chuyện về: "Anh còn chưa trả
ldi…"
Trác Mục suýt thì không giữ được biểu tình của mình.
Anh cụp mắt, mím môi nén lại tiếng cười: "Anh không thích ai cả, em là người đầu tiên."
Vậy sao anh biết mình là...
"Thế em biết tính hướng của mình bằng cách nào?"
Nhạc Dương giật mình, sau đó ngộ ra.
Cậu chợt nghe anh nói: "Anh phát hiện mình rất thích nhìn những nam sinh vừa trắng vừa mềm..."
Lúc nói anh còn ma sát ngón cái vào lòng bàn tay cậu.
Hành động đó vào thời điểm này mang theo vô vàng ám chỉ, trước đó cậu không nhớ ra tay mình còn đang bị anh nắm, bây giờ cậu chỉ cảm thấy chỗ bị anh cọ nóng như lửa, khiến cậu vô thức muốn giật ra.
Nhưng mà không giật được, bởi vì anh bỗng nhiên tăng mạnh sức lực.
Vốn dĩ không khí đã rất lúng túng, lại thêm hành động cử chỉ lôi kéo của họ, không khí lại càng ngượng ngập hơn.
Nhạc Dương cảm thấy cả người như muốn chín rục rồi, có thể mang lên bàn dùng bữa ngay được.
Còn cái người kia vẫn cứ cười cười nhìn cậu.
Nhạc Dương thấy thẹn: "Anh trêu chọc em."
"Ha ha..."
Lần này Trác Mục không nén được bật ra một tiếng cười khẽ.
Cái âm thanh kia ở trong tai Nhạc Dương vừa trầm vừa thấp, khiến cả người cậu càng thêm mất tự nhiên.
Thời điểm đó cậu bất chợt thấy thân hình trước mặt mình đổ xuống.
Lúc cậu hoảng hốt nhìn lại đã thấy anh ngã ra sau, trực tiếp ngồi bệt mông xuống đất, hai tay chống ra phía sau dựng lấy thân hình anh, hai chân dài miên man hơi cong một cách tự nhiên khẽ mở ra hai bên chân cậu.
Nhạc Dương mờ mịt không hiểu làm sao.
Anh lại cười nói: "'Chân anh tê rồi."
"..."
Nói sao nhỉ, tự nhiên Nhạc Dương muốn cười.
"Em cứ cười đi."
Trác Mục vừa nói xong cậu đã nhém miệng cười.
Mặc dù không cười ra tiếng nhưng rất rõ ràng.
Anh cũng không vội ngồi dậy, không biết là do vẫn còn tê chân hay gì, nhưng cho dù ngồi sải lai như vậy nhưng trông anh vẫn đẹp trai quá trời quá đất.
Nhạc Dương cảm thấy trái tim mình đập nhanh quá mức rồi.
"Giờ em có còn muốn chạy nữa không?"
Muốn chạy nữa không...!Ban đầu cậu muốn chạy là vì cái gì chứ.
Vì sợ bi kịch trước đây lại tái diễn nữa.
Sợ mình lại thành lý do cho một bi kịch khác.
"Nhà anh...!Không nói gì sao?"
Họ cũng chấp nhận tính hướng của anh sao?
Trác Mục khẽ dựng người lên, hai tay vòng ra phía trước gác lên hai đầu gối.
Hành động của anh bất giác kéo khoảng cách giữa hai người gần lại khiến cậu vô thức rụt người về phía sau.
Cậu biết mình rất nhát gan, nhưng mà biển cổ lúc trước để lại cho cậu bóng ma quá lớn.
Có lẽ nhiều năm sau cậu đủ trưởng thành, đủ trải nghiệm rồi sẽ có thể bước ra bóng ma của quá khứ.
Nhưng bây giờ....
"Dương Dương, họ không chấp nhận cũng không thể thay đổi được điều đó, em biết mà."
Nhạc Dương mím môi, cái mũi chua xót.
Anh bống nhiên vươn tay muốn chạm lên mũi cậu.
Nhưng chưa đợi cậu né anh đã dừng lại, hạ tay xuống.
Nhạc Dương ngây ngốc nhìn anh đầy khó hiểu.
Anh cười: "Tay anh dơ rồi."
Lúc nãy anh chống tay xuống đất...!Nhạc Dương ngộ ra, rồi lại cảm thấy trái tim không chịu nổi sự trân trọng nâng niu trong từng hành động cử chỉ của anh.
Người này...!Vì sao lại dịu dàng với cậu như vậy.
Anh thích cậu đến vậy sao? Anh thích cậu vì cái gì? Không sợ cậu thật xấu xí khó coi sao? Anh có biết yêu đương qua mạng rất may rúi không? Anh không sợ bị lừa ư?
Tự nhiên cậu muốn chất vấn anh làm bậy quá.
"Em đang nghĩ gì vậy?"
"Nghĩ.."
Nhạc Dương đúng lúc ngừng lại, giương mắt lên nhìn anh.
Lúc đôi mắt chạm nhau, cậu nghệch mặt ra, sau đó vô thức bĩu môi.
Trác Mục cười lớn: "Em đáng yêu quá!"
Nhạc Dương bật lại: "Em đáng yêu sao? Làm gì có."
"Có.
Em đáng yêu.
Ngốc ngốc cũng đáng yêu.
Anh chính là thích cái sự thành thật lại ngốc ngốc đó của em."
Bỗng nhiên được thổ lổ, Nhạc Dương ngượng chín mặt, muốn tìm cái lỗ chui xuống.
Mặc dù trong lòng cậu lại vô cùng ngọt ngào.
Không phải anh đang vô hình chung nói cho cậu nguyên nhân anh thích cậu ư? Tựa như cậu, thích cái sự dịu dàng của anh dành cho mình.
Bọn họ, hai con người mặt cũng chưa thấy đã thích nhau.
"Dương Dương này, anh biết có lẽ em đã từng bị tổn thương.
Nhưng em nói lỗi là do em là sai rồi."
Nhạc Dương bất giác nhìn anh, đôi môi mím chặt.
Anh vẫn nhìn cậu đầy dịu dàng và bao dung: "Thời điểm em còn chưa thích anh thì anh đã bị em thu hút rồi.
Cho nên anh mới đối xử tốt với em.
Anh cố tình đối xử tốt với em, vào thời điểm anh còn chưa biết em có giống anh hay không, là anh đang dụ dỗ em đi vào con đường sai trái đó."
"Em không..."
Nhạc Dương nghe mà hoảng hốt, muốn phản bác nhưng lại bị anh chặn lại: "Em nghe anh nói hết đã."
Cậu đỏ mắt nhìn anh, nhẹ gật đầu.
Nhìn cậu như vậy tự nhiên Trác Mục cảm thấy ngứa tay, muốn sờ đầu cậu.
Sao em ấy có thể ngoan thế nhỉ..
Nhưng mà lúc này không được, anh cần phải sửa lại suy nghĩ sai lầm của cậu.
Kiềm chế ngón tay đang rụt rịch của mình, anh nghiêm túc nhìn cậu nói: "Mỗi người đều có một phần tính hướng trái ngược với giới tính của mình, quả thật nó cũng cần có điều kiện mới kích phát ra.
Nhưng lựa chọn bung nó ra là của mỗi người.
Là người đó không kiểm soát được tình cảm của mình, đề tình cảm chi phối.
Nói thẳng ra những người bị kích thích ra như vậy là do họ tự buông thả chính mình."
"Lấy ví dụ là cậu bạn thẳng nam của em đi."
"Hà Du."
Nhạc Dương vô thức mở miệng nhắc khéo anh.
Trác Mục gật đầu cười, nhưng thật ra anh rất nhẹ nhỏm khi nhìn thấy trạng thái lúc này của cậu vẫn còn tốt.
Anh nói tiếp: "Cái cậu Hà Du đó em nói cậu ta thẳng.
Bình thường cậu ta tiếp xúc với em, giữa con trai với nhau thường hay động tay động chân, cậu ta chỉ cho rằng đó là hành vi của bạn bè, người bình thường không ai nghĩ gì cả đầu."
Nhạc Dương vô thức gật đầu.
Quả thật là vậy.
Tự nhiên nghĩ lệch đi mới kỳ lạ đó.
Cơ bản Hà Du chưa từng nghĩ gì tới chuyện hành vi của mình là sai lầm.
Đều là nam sinh với nhau, cơ thể như nhau, sai chỗ nào.
"Vậy là cậu ta có động chạm em hả?"
".."
Anh nghiêm túc tí được không!?
Trác Mục buồn cười, nhưng vẫn nói: "Không được đâu, sau này em cần phải chú ý hơn, anh sẽ ghen đấy."
".."
Nhạc Dương đỏ mặt quay đầu đi, không hờn giận nói: "Em vẫn luôn giữ khoảng cách với họ."
"Em làm đúng rồi."
"."
Anh không nghiêm túc gì cả!
"Ha ha!"
Trác Mục cười lớn.
Nhạc Dương muốn giận, cơ mà lại bị nụ cười thoải mái của anh làm cho không thể giận nổi.
Đây là đặc quyền của trai đẹp sao?
May mà Trác Mục không biết cậu nghĩ gì.
Anh tằng hắng vài cái rồi nói: "Anh nói tới đầu rồi nhỉ?"
"Tới chỗ người bình thường không nghĩ gì hết."
Nhạc Dương sững sốt, vô thức nhắc anh.
Trước khi cậu bị nụ cười đáng đánh của anh chọc tức thì anh đã nghiêm túc lại: "Dù sao thì nếu họ chưa từng có ý tưởng đó trong đầu thì sẽ không bao giờ kích phát được phần tính hướng khác đó.
Sau khi có ý tưởng đó rồi, lại từ hành vi của người bên cạnh nhận ra điều gì rồi, có người còn không chấp nhận được mà bỗng nhiên xa lánh người kia nữa."
"Cho nên đó là ý muốn của họ, không phải lỗi của ai cả đâu."
Nhạc Dương sững sờ
Cậu quả thật chưa từng nghĩ tới điều này.
Cậu vẫn luôn nghĩ rằng là do mình lôi kéo cho nên Hoắc Nghênh Chiêu mới thành như vậy.
Vậy nếu giờ cậu nghĩ khác đi, lỡ may cậu thật sự có hành vi khác thường vượt mức nào với
Hoắc Nghênh Chiêu, nếu cậu ta không thích, còn có thể cảm thấy ghê tởm chẳng hạn, cậu ta sẽ xa lánh mình liền.
Nhưng đây cậu ta lại chấp nhận nó, còn sinh ra tò mò với một mối quan hệ đồng tính.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...