Tỉnh Gangjun-ni là tỉnh nhỏ nhất nằm phía Tây nước A.Vào mùa đông,nhiệt độ xuống thấp,tuyết rơi phủ trắng xóa cả một vùng thu hút khách thập phương đến thăm quan.
Trên con đường Sani nổi tiếng Gangjun-ni tấp nập người đi,tiếng cười đùa,tiếng rao gọi người mua của người bán,tiếng động cơ đủ loại xe...ồn ào,ai ai cũng nở nụ cười trên môi.Cũng phải thôi,sắp đến Tết rồi mà.
Một dáng người mảnh mai,bước chậm rãi trên vỉa hè,có vẻ khác mọi người là trông cô ấy hơi buồn.
Nhìn thoáng qua người ta sẽ nghĩ cô ấy đang ở độ tuổi mười tám đâu ai ngờ đã hai tư,dường như thời gian chẳng để lại chút vết tích.Mái tóc đen xoăn ngắn được cắt gọn kiểu tomboy,khuôn mặt trái xoan,da trắng nõn nà,thêm chiếc kính cận màu đen trông khá là tri thức.
Người ta thường nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn,khi nhìn vài đôi mắt ấy sẽ dễ bị hút hồn,mắt đen lay láy,nhuốm màu u buồn.
Ôm trọn thân hình là chiếc áo dạ xanh dài chùng gối,cổ quàng khăn trắng,mặc quần bò,chân đi giày thể thao Nike.Cô ấy là Liễu Hạ Uyên.
“Reng...reng...” Tiếng chuông điện thoại vang lên đánh thức Hạ Uyên.Lấy điện thoại trong túi áo,liếc nhanh qua thấy số của bác Hạ,cô vội vàng bắt máy:
-Bác,bác...mẹ của con sao rồi?
-Hàizz...vẫn chưa.
-Nhưng...
-Sao vậy bác?
-Bác sĩ Eric đã đồng ý chữa bệnh cho mẹ con rồi.
Nghe vậy cô hét lên “Thật ạ?” làm mọi người xung quanh nhìn cô đầy tò mò.Chẳng quan tâm ánh mắt mọi người,cô vui vẻ hỏi tiếp:
-Hết bao nhiêu tiền vậy bác?
-Người ta không cần tiền chỉ cần một bữa cơm của con thôi.
-Thế thì tốt rồi.Mà con cúp máy nhé bác.
-Ừ.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với bác Hạ,nét mặt cô rạng rỡ đầy sức sống hơn hẳn.Trong lòng rất cảm kích bác- người hàng xóm đầy nhiệt tình,bao năm nay tận tình chăm sóc mẹ,tiền thuốc thang một nửa đều là bác chi.Bác chạy đôn chạy đáo khắp nơi mời bác sĩ giỏi bên nước ngoài về chữa bệnh cho mẹ.
Còn bên bác Hạ,cuộc trò chuyện kết thúc,bác liếc mắt len lén đánh giá chàng trai lạnh lùng khoanh tay dựa người vào cửa sổ.Trong lòng rất nghi hoặc,đây là bác sỉ nổi tiếng giỏi đứng đầu thế giới,tiền mời Eric chữa bệnh như giá trên trời.Nhưng muốn Eric chữa bệnh cũng phải xem tâm trạng cậu ta tốt không,thế mà đồng ý chữa bệnh cho mẹ Tiểu Uyên chỉ với một bữa cơm? Thế nhưng nghi hoặc cũng chỉ để trong lòng.
--- -------
Liễu Hạ Uyên chạy nhanh về khu trọ,sắp xếp quần áo rồi đi làm thủ tục cho chuyến bay về nước T.
Máy bay từ từ chuyển động,đất nước A mà cô nhiều năm gắn bó dần dần thu nhỏ,lòng thấy cũng hơi luyến tiếc.Ổn định lại cảm xúc,Hạ Uyên nhìn mây lướt nhanh qua cửa sổ mơ màng nghĩ.Kể ra cô rồi nước T cũng đã được năm năm rồi.Không biết Mạc Doãn Đường ra sao rồi?Tình yêu đối với anh đã bị lòng thù hận chiếm đóng.
Cảm thấy hơi mệt mỏi,lông mi khẽ rung rồi khép lại.Cô ngủ thiếp đi.
Lúc gần đến đất nước T,cô tiếp viên nhẹ nhàng đánh thức Hạ Uyên dậy.Cô dụi dụi mắt vội vàng áp mặt vào mặt kính,hình ảnh nước T to dần,một dòng cảm xúc như nước lũ ào ạt ùa về đánh thức con tim sống nơi đất khách quê người bao năm nay.Thì ra,cô vẫn không quên được.
Lấy trong vali chiếc mũ vành rộng đội lên đầu,tháo kính cận ra đeo chiếc kính râm che gần hết khuôn mặt vào,cô mỉm cười kéo vali đi ra ven đường đón tacxi.
Bị cận hai độ rưỡi mà không đeo kính nên thoáng nhìn quanh chỉ thấy cảnh vật mờ mờ,lờ mờ cảm nhận hình như thành phố đã thay đổi nhiều quá.
Một chiếc xe đen Freya cũ dừng trước mắt,tưởng là tacxi nên cô vui vẻ mở của xe lên ngồi.Thắt dây ăn toàn xong,định hỏi tài xé một vài câu nhưng cảm thấy không khí trong xe hơi quái dị,tài xế im lặng không nói gì chỉ hút thuốc,hương khói làm đường nét khuôn mặt trở nên mông lung.
Liếc mắt đánh giá xung quanh,sao toàn hàng đắt tiền thế này?Vỗ vỗ trán cô thở dài,không phải là bắt cóc đấy chứ?Không tài không sắc mà cũng bị bắt,lạ thật.
-Ông là ai? Bắt cóc à?
Vừa nói,vừa dịch thân hình từ từ hướng ra cửa,vừa lấy tay định mở cửa.Chợt chiếc xe tăng tốc,lao nhanh vun vút,vượt cả đền đỏ thế mà không bị bắt.Có lẽ đây là một người...Hàizz với tình hình này nên ngoan ngoan ngồi chờ xem tình hình mà ứng biến thì hơn.
--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
Tỉnh Gangjun-ni là tỉnh nhỏ nhất nằm phía Tây nước A.Vào mùa đông,nhiệt độ xuống thấp,tuyết rơi phủ trắng xóa cả một vùng thu hút khách thập phương đến thăm quan.
Trên con đường Sani nổi tiếng Gangjun-ni tấp nập người đi,tiếng cười đùa,tiếng rao gọi người mua của người bán,tiếng động cơ đủ loại xe...ồn ào,ai ai cũng nở nụ cười trên môi.Cũng phải thôi,sắp đến Tết rồi mà.
Một dáng người mảnh mai,bước chậm rãi trên vỉa hè,có vẻ khác mọi người là trông cô ấy hơi buồn.
Nhìn thoáng qua người ta sẽ nghĩ cô ấy đang ở độ tuổi mười tám đâu ai ngờ đã hai tư,dường như thời gian chẳng để lại chút vết tích.Mái tóc đen xoăn ngắn được cắt gọn kiểu tomboy,khuôn mặt trái xoan,da trắng nõn nà,thêm chiếc kính cận màu đen trông khá là tri thức.
Người ta thường nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn,khi nhìn vài đôi mắt ấy sẽ dễ bị hút hồn,mắt đen lay láy,nhuốm màu u buồn.
Ôm trọn thân hình là chiếc áo dạ xanh dài chùng gối,cổ quàng khăn trắng,mặc quần bò,chân đi giày thể thao Nike.Cô ấy là Liễu Hạ Uyên.
“Reng...reng...” Tiếng chuông điện thoại vang lên đánh thức Hạ Uyên.Lấy điện thoại trong túi áo,liếc nhanh qua thấy số của bác Hạ,cô vội vàng bắt máy:
-Bác,bác...mẹ của con sao rồi?
-Hàizz...vẫn chưa.
-Nhưng...
-Sao vậy bác?
-Bác sĩ Eric đã đồng ý chữa bệnh cho mẹ con rồi.
Nghe vậy cô hét lên “Thật ạ?” làm mọi người xung quanh nhìn cô đầy tò mò.Chẳng quan tâm ánh mắt mọi người,cô vui vẻ hỏi tiếp:
-Hết bao nhiêu tiền vậy bác?
-Người ta không cần tiền chỉ cần một bữa cơm của con thôi.
-Thế thì tốt rồi.Mà con cúp máy nhé bác.
-Ừ.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với bác Hạ,nét mặt cô rạng rỡ đầy sức sống hơn hẳn.Trong lòng rất cảm kích bác- người hàng xóm đầy nhiệt tình,bao năm nay tận tình chăm sóc mẹ,tiền thuốc thang một nửa đều là bác chi.Bác chạy đôn chạy đáo khắp nơi mời bác sĩ giỏi bên nước ngoài về chữa bệnh cho mẹ.
Còn bên bác Hạ,cuộc trò chuyện kết thúc,bác liếc mắt len lén đánh giá chàng trai lạnh lùng khoanh tay dựa người vào cửa sổ.Trong lòng rất nghi hoặc,đây là bác sỉ nổi tiếng giỏi đứng đầu thế giới,tiền mời Eric chữa bệnh như giá trên trời.Nhưng muốn Eric chữa bệnh cũng phải xem tâm trạng cậu ta tốt không,thế mà đồng ý chữa bệnh cho mẹ Tiểu Uyên chỉ với một bữa cơm? Thế nhưng nghi hoặc cũng chỉ để trong lòng.
--- -------
Liễu Hạ Uyên chạy nhanh về khu trọ,sắp xếp quần áo rồi đi làm thủ tục cho chuyến bay về nước T.
Máy bay từ từ chuyển động,đất nước A mà cô nhiều năm gắn bó dần dần thu nhỏ,lòng thấy cũng hơi luyến tiếc.Ổn định lại cảm xúc,Hạ Uyên nhìn mây lướt nhanh qua cửa sổ mơ màng nghĩ.Kể ra cô rồi nước T cũng đã được năm năm rồi.Không biết Mạc Doãn Đường ra sao rồi?Tình yêu đối với anh đã bị lòng thù hận chiếm đóng.
Cảm thấy hơi mệt mỏi,lông mi khẽ rung rồi khép lại.Cô ngủ thiếp đi.
Lúc gần đến đất nước T,cô tiếp viên nhẹ nhàng đánh thức Hạ Uyên dậy.Cô dụi dụi mắt vội vàng áp mặt vào mặt kính,hình ảnh nước T to dần,một dòng cảm xúc như nước lũ ào ạt ùa về đánh thức con tim sống nơi đất khách quê người bao năm nay.Thì ra,cô vẫn không quên được.
Lấy trong vali chiếc mũ vành rộng đội lên đầu,tháo kính cận ra đeo chiếc kính râm che gần hết khuôn mặt vào,cô mỉm cười kéo vali đi ra ven đường đón tacxi.
Bị cận hai độ rưỡi mà không đeo kính nên thoáng nhìn quanh chỉ thấy cảnh vật mờ mờ,lờ mờ cảm nhận hình như thành phố đã thay đổi nhiều quá.
Một chiếc xe đen Freya cũ dừng trước mắt,tưởng là tacxi nên cô vui vẻ mở của xe lên ngồi.Thắt dây ăn toàn xong,định hỏi tài xé một vài câu nhưng cảm thấy không khí trong xe hơi quái dị,tài xế im lặng không nói gì chỉ hút thuốc,hương khói làm đường nét khuôn mặt trở nên mông lung.
Liếc mắt đánh giá xung quanh,sao toàn hàng đắt tiền thế này?Vỗ vỗ trán cô thở dài,không phải là bắt cóc đấy chứ?Không tài không sắc mà cũng bị bắt,lạ thật.
-Ông là ai? Bắt cóc à?
Vừa nói,vừa dịch thân hình từ từ hướng ra cửa,vừa lấy tay định mở cửa.Chợt chiếc xe tăng tốc,lao nhanh vun vút,vượt cả đền đỏ thế mà không bị bắt.Có lẽ đây là một người...Hàizz với tình hình này nên ngoan ngoan ngồi chờ xem tình hình mà ứng biến thì hơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...