Nàng trong lúc nhất thời có tay chân luống cuống.
Nửa ngày sau, Chung Tình nâng tay tới, nhẹ nhàng xoa đầu Yến Việt: "Làm sao vậy?"
Âm thanh nàng nhu hoà, động tác nhẹ nhàng vô cùng.
Yến Việt khẽ động, càng dựa sát vào nàng mà ôm ấp, có chút tham luyến từng phân ấm áp này.
Hắn thấp giọng nói: "Khang Ninh Cung lớn như vậy cũng chỉ mấy mấy người, thực bạc đãi ta.
"
Chung Tình nghe vậy trong lòng đau xót.
Nàng cúi đầu nhìn Yến Việt, bất quá cũng chỉ là tiểu hài tử mười tuổi, thế mà phải chịu áp lực lớn như vậy.
Nàng nhịn không được đưa tay vỗ vỗ vai lưng Yến Việt, thanh âm chắc chắn: "Mẫu Đơn tỷ tỷ sẽ bồi ngươi, Yến Việt, nhiều hay ít cũng không sao cả, chúng ta chỉ cần bọn họ trung thành là được.
"
Yến Việt nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng.
!.
Ban đầu mọi người cho rằng, hoàng đế khua chiêng gõ trống đưa Nhị hoàng tử trở về Khang Ninh Cung như vậy, thoạt nhìn là muốn sủng lại.
Ban đầu Hiển Đức Đế cũng thực sự có vài phần tâm tư muốn bồi thường cho đứa con trai này.
Chẳng qua lúc sau ở lại Triều Hoàng Cung của Quý phi, mấy phần tâm tư này cũng hoàn toàn giảm xuống.
Nhị hoàng tử trong Khang Ninh Cung, ngoại trừ trở về cung, chi phí ăn mặc cũng giống các hoàng tử khác như đúc, chỉ là Hiển Đức Đế coi trọng Ngũ hoàng tử của Quý phi hơn.
Những ánh mắt ban đầu hướng về phía Yến Việt cũng dần thu lại __ dù sao cũng chỉ là một đứa con không được đế vương sủng ái, một hoàng tử con của phế hậu, không đáng cho bọn họ phí tâm tư.
Nhưng thật ra Quý phi, không hề để tâm trước kia mình cùng với phế Hoàng hậu từng có ân oán, lâu lâu vẫn cấp đồ cho Nhị hoàng tử, không hề thiếu thứ gì, so với hoàng đế rõ ràng quan tâm hơn.
Đảo mắt đã qua 5 năm.
Nhị hoàng tử Yến Việt mười sáu tuổi.
"Đại hoàng huynh, chúng ta tới khu vực săn bắn phi ngựa thôi.
" Một thiếu niên mặc y phục màu nguyệt bạch đứng trước thiếu niên mặc y phục màu xanh nói.
Thiếu niên phía trước kia bất quá mười bảy, mười tám tuổi, thân hình cao lớn cường tráng, mặt mày cương nghị, vô cùng bất phàm.
Thiếu niên mặc lam bào, chính là con trai lớn nhất của Hiển Đức Đế - hoàng tử Yến Đảo, còn thiếu niên mặc áo gấm màu nguyệt bạch là Tứ hoàng tử Yến Sâm.
Nghelời này, thiếu niên tú mĩ một thân trường bào màu tím nhạt hoa lệ liền nhăn mày lại.
Ngũ hoàng tử Yến Bích không cao hứng ngẩng đầu lên: "Cưỡi ngựa là một hoạt động thô bỉ như vậy, bổn hoàng tử không đi.
"
Hắn nói chuyện không khách khí như vậy, Tứ hoàng tử thế mà lại không giận.
Dù sao Ngũ hoàng tử cũng có một mẫu phi được sủng ái không suy, tính tình ương ngạnh có tiếng.
Đến nỗi Nhị hoàng tử !
Thấy Yến Việt không nói chuyện, Đại hoàng tử Yến Đảo hừ lạnh một tiếng: "Nhị hoàng đệ một thân bệnh tật, vẫn là không nên đi cùng chúng ta, miễn cho lúc đó mất hết thể lực rồi ngã xuống, bổn điện hạ sẽ không phụ trách.
"
Đại hoàng tử cùng Nhị hoàng tử bất hoà, người trong cung ai cũng biết.
Yến Việt đang ngồi trên ghế cạnh cửa sổ, nghe vậy ngẩng đầu lên, nhẹ giọng cười.
Hắn hôm nay mặc trường bào thiên thanh (xanh da trời), ngũ quan như ngọc, tuấn mỹ ôn nhuận, phảng phất cười lên làm xung quanh sáng ngời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...