Tiểu Yêu Tru Ngọc

Sau khi đi được lúc lâu, nàng ta dừng lại, hung hãn bóp cổ ta, nước mắt trên mặt vẫn chưa khô nhưng không ảnh hưởng chút nào đến sự tàn nhẫn của nàng ta.

“Nhân lúc ta đánh đuổi Ma tộc lại lén lút đến gặp sư phụ, ngươi rốt cuộc có ý đồ gì?”

Ta khụ khụ vài tiếng, nắm lấy tay nàng ta vô tội nói: “Ta không có, hôm nay Liên Hoa Thượng Tiên dẫn ta đến, ta không muốn giấu ngươi!”

“Liên Hoa sao lại dẫn ngươi tới?”

“Ta… Ta cũng không biết, thật sự chỉ là thuận đường thôi.”

Nàng ta bán tín bán nghi nhìn ta, sau đó hỏi tiếp: “Sư phụ có nói gì với ngươi không?”

“Vẫn chưa nói gì cả, sư phụ hình như không muốn đáp lời ta, chỉ ném cho ta một cuốn sách, bảo ta tự mình xem.”

Nghe những lời này, sắc mặt nàng ta mới dịu xuống một chút, nhìn trái nhìn phải, không nhìn ra sơ hở nào mới ném mạnh ta ra.

“Ngươi tốt nhất nên nói sự thật nếu không ta sẽ không buông tha cho ngươi.”

Nàng ta cảnh cáo ta, sau đó dẫn ta đến Nam Thiên Môn, bảo người khác đưa ta về Vân Trung Nhị Thập Tứ Lâu.

Ta từ phía xa nhìn biểu tình hung ác nham hiểm của nàng ta, phút chốc nở một nụ cười.

Ta biết Hồn Đăng kia dùng để cứu ai.

Thật thú vị, sau khi Thanh Niệm chết, hắn ta tâm tâm niệm niệm cứu nàng ta, sau khi tự tay giết ta, lại hối hận mà tới cứu ta.

Người ở bên không quý trọng, người nắm bắt không được lại đặt trên đầu quả tim, Huyền Diệp, ngươi thật đê tiện.

“Cổ ngươi làm sao vậy?”

Sau khi trở về, U Tồn mất tích mấy ngày nay lại xuất hiện, vừa nhìn đã thấy vết đỏ trên cổ ta.

Ta theo bản năng muốn nói liên quan gì đến ngươi, nhưng sau đó đột nhiên phản ứng lại, đây là Yêu Hoàng đó nha! Ta có mấy lá gan mới dám nói chuyện với hắn như vậy!

Ta nhất thời mất đi khí thế, xoa cổ cẩn thận nói: “Do đánh nhau.”

“Ngươi cũng biết đánh nhau với người khác sao?”

Hắn cau mày, đưa tay chạm nhẹ vào đó, trầm giọng nói: “Ai làm? Ta chặt tay người đó.”


Rõ ràng là một câu nói đầy tính uy hiếp nhưng khi lọt vào tai lại làm tim ta đột nhiên tăng tốc.

Chết tiệt, sao ta lại dễ dàng rung động như vậy, không có chút tôn nghiêm nào.

Ta vội tránh tay hắn: “Đây thì tính là gì, lát nữa sẽ tan thôi, đúng rồi, ngươi tới đây làm gì?”

Hắn bị hỏi cho á khẩu, sững sờ một lát rồi nói: “Đương nhiên tới để… tới để xem ngươi tìm được Linh Thạch chưa?”

“Chưa tìm được.”

“Ta cũng dự liệu được rồi.” Hắn cong môi cười, biểu tình kiểu sớm biết ngươi là đồ vô dụng rồi.

Ta ngước mắt nhìn hắn, cẩn thận hỏi: “U Tồn, ngươi thực sự đã một vạn tuổi rồi sao?”

“Sao vậy?”

“Không có gì, ta đột nhiên cảm thấy, ta sau này vẫn nên gọi ngươi lão tổ tông thôi.”

Sắc mặt hắn chợt lạnh, cúi người xuống gần như chạm vào mặt ta hỏi: “Ta già lắm sao?”

“Cũng không già lắm, chỉ là tuổi tác hơi lớn một tỷ chút…”

“Trước khi ta bị phong ấn còn chưa tới hai ngàn tuổi!”

“Ngươi xem, đã một vạn hai ngàn tuổi rồi.”

“Ở thời đại của bọn ta, một vạn tuổi rất bình thường!”

“Nhưng ở thời đại của bọn ta, một vạn tuổi đã hoá thạch rồi.”

“Ngươi! Ta còn không chê ngươi nhỏ! Cũng không đến gặp ngươi nữa đâu!”

Hắn nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên biến thành khói đen rồi biến mất.

Sau khi hắn đi, Huyền Diệp vậy mà cử người đến đưa cho ta lệnh bài xuất nhập Nam Thiên Môn.

Thú vị rồi đây.

Có thứ này, ta đương nhiên sẽ không lãng phí, thế nên sáng sớm hôm sau đã chạy đến tìm hắn ta.


Sau mấy lần thỉnh giáo, hắn ta rõ ràng thân cận với ta hơn nhiều, thậm chí còn vượt qua cả Thanh Niệm.

Thanh Niệm tức giận nghiến răng nghiến lợi.

Báo thù sẽ đến sớm thôi, ta lúc này mới bắt đầu nghiêm túc tu luyện, Thanh Niệm muốn ta ngày mai đi theo nàng ta hàng yêu.

“Nhưng mà sư tỷ, ta vẫn chưa biết gì cả.”

“Không biết mới cần rèn luyện, Sư tỷ cũng muốn tốt cho ngươi thôi.”

Nàng ta coi đó là điều hiển nhiên, ta đương nhiên biết ý đồ của nàng ta, nàng ta là sư tỷ, ngoài mặt không thể làm gì ta, vì thế muốn đưa ta ra ngoài cho bọn yêu tinh đánh đập.

Nàng ta cũng quá khinh thường ta rồi.

“Được thôi, vậy chúng ta đi hàng yêu ở đâu?”

“Vạn Yêu Động.”

“Vạn Yêu Động!”

“Sao vậy, sợ rồi sao?”. truyện ngôn tình

Bây giờ U Tồn có ở trong Vạn Yêu Động không? Xong đời rồi, đêm qua vừa chọc hắn tức giận, nếu hắn thật sự không gặp ta nữa, vậy ta nên làm thế nào để báo tin tức cho hắn đây.

Thanh Niệm thấy ta mặt mày ủ rũ, châm chọc cười: “Đừng sợ, sư tỷ sẽ bảo vệ ngươi.”

Ngươi bảo vệ cái rắm!

Ta tâm phiền ý loạn trở về phòng, ngồi bên cạnh bàn trầm tư.

Ta không thể thấy chết không cứu, đừng nói cái khác, mạng này của ta xác thực do U Tồn cứu về, dựa vào điều này, ta không thể trơ mắt nhìn hắn xảy ra chuyện được.

Ta muốn đi Vạn Yêu Động tìm hắn, bảo hắn mau trốn đi!

Không đúng? Lần trước hắn nói muốn đi Thiên Quật Sơn, hiện tại chắc đã đi rồi nhỉ?


Ta đập bàn mắng một tiếng: “U Tồn, cái tên ngốc này, rốt cuộc đã chạy đi đâu rồi!”

Vừa mắng xong, sau lưng đột nhiên chợt lạnh.

Ta ngẩn người, lúng túng xoay người, ngay lập tức nhìn thấy sắc mặt tối tăm của U Tồn.

“Ngươi…ngươi sao lại đến đây?”

“Nếu ta không đến, làm sao nghe ngươi mắng ta thế nào được.”

“Ta… ta… ta không có mắng ngươi, ta đang vội thôi.”

Ta chạy tới kéo ống tay áo của hắn, nhưng bị hắn tránh đi, chỉ bắt được khoảng không.

Ta nhìn khuôn mặt lạnh lùng của hắn, tủi thân vô cùng.

“Thanh Niệm nói ngày mai sẽ đến Vạn Yêu Động hàng yêu, ta muốn báo cho ngươi nhưng ngươi không có ở đây, nên ta nói không lựa lời!”

Hắn có hơi ngạc nhiên hỏi: “Bọn họ muốn tới Vạn Yêu Động?”

“Đúng vậy! Ngày mai đến đó!”

Hắn trầm ngâm một lúc mới nói: “Được, ta biết rồi.”

“Ngươi mau trốn đi!”

“Ta vì sao phải trốn?”

“Bọn họ rất lợi hại! Nói không chừng ngươi sẽ mất mạng nếu chống chọi với bọn họ đấy!”

Hắn nhìn ta thật lâu sau đó mỉm cười hỏi: “Ngươi lo lắng cho ta sao?”

“Ta… ta không muốn thấy chết không cứu.”

“Chỉ thế thôi?”

“Đương nhiên chỉ có thế thôi.”

Hắn nghi ngờ nhìn ta chằm chằm trong chốc lát, không vướng bận gì nữa, khoé mắt và đuôi lông mày hiện lên tia đắc ý: “Ngươi nói sao thì vậy, ta sẽ bảo bọn họ sơ tán, sau đó bố trí thêm bẫy, ngươi tự mình cẩn thận một chút.”

“Ừ.”

“Phải cẩn thận đó, nhìn thấy dây leo phải nằm xuống đất.”

“Ta biết rồi.”


Ta ngẩng đầu lên, hắn lại nhìn ta một cái, lúc này mới ẩn hình biến mất.

Sáng sớm hôm sau, ta được Thanh Niệm dẫn tới Vạn Yêu Động.

Không nhiều Thiên binh đi cùng, xem ra bọn họ không coi Vạn Yêu Động ra gì.

Sau khi đến nơi, cả sơn cốc không một tiếng chim hót, thanh Niệm có hơi nghi hoặc, bảo mọi người phân công lục soát.

“Tru Ngọc, nơi này đầy rẫy nguy hiểm, ngươi đi theo ta.”

Ọe, bên cạnh ngươi mới là nơi nguy hiểm nhất đấy được không?

Ta bất động thanh sắc, lặng lẽ đi theo bên cạnh nàng ta.

Đi được vài bước, ta chợt nghe từ xa truyền đến tiếng hét thảm, ta dừng chân, muốn nghe cho kỹ thì lúc này một tiếng hét khác từ hướng khác truyền đến.

Có người vội chạy tới bẩm báo: “Thượng Tiên! Người của Yêu tộc không biết trốn ở đâu, trên núi này khắp nơi đều có bẫy!”

“Kỳ quái, bọn họ làm sao biết chúng ta sẽ tới?”

Thanh Niệm nghi hoặc một lúc, sau đó hạ lệnh: “Cứu bọn họ trước đã, mọi người cẩn thận một chút, tiếp tục lục soát, tìm được người thì phát tín hiệu.”

Vừa nói xong, nàng ta đột nhiên quay đầu nhìn ta một cái: “Sư muội, ngươi phải theo sát ta!”

Ta gật đầu, nắm chặt thanh kiếm, đi theo nàng ta về phía trước.

Mới được vài bước, mấy sợi dây leo khổng lồ quét qua không trung, đi tới đâu đều phá nát cây cối, có mấy Thiên binh không phản ứng kịp bị bắn bay ra xa.

Ánh mắt Thanh Niệm tối sầm lại, đột nhiên hét lên: “Sư muội, cẩn thận!” Sau đó đẩy ta ra sau.

Ta đâm sầm vào một cành cây, những dây leo vốn không với tới được lúc này đều đổ dồn về phía ta.

Thanh Niệm, ngươi quả nhiên ý của Tuý Ông không phải ở rượu.

Ta cúi người, vừa định nằm xuống, dư quang khóe mắt chợt nhìn thấy một bóng trắng.

Ta biết đó là ai, sau đó bèn ôm chặt thân leo, không làm ra động tác gì.

Một lát sau, bóng trắng kia quả nhiên chắn trước mặt ta, một kiếm chặt đứt sợi dây leo kia.

“Tru Ngọc, ngươi sao rồi, có bị thương không?”

“Ta không sao, sư phụ, may mà người tới.” Đôi mắt ta đỏ hoe, kéo tay Huyền Diệp đứng dậy, vẻ mặt đáng thương còn chưa hết hoảng sợ.

“Sư phụ, sao người lại tới đây?” Thanh Niệm không thể tin nhìn qua.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận