Ta một mình lên núi, người ghi danh rất nhiều, nhưng vòng sơ tuyển thiên phú là đã rớt hơn nửa, ta vốn có căn cơ tu tiên, dĩ nhiên dễ dàng thông qua.
Sau sơ tuyển, mười mấy người còn lại bọn ta bị đưa lên Trích Tinh đài, chờ bị kiểm tra.
Trong lúc chờ đợi, các nữ đệ tử cùng đến thì thầm bàn luận xem ai sẽ đến mang bọn ta đi, ta vốn không để ý lắm, chợt nghe được cái tên quen thuộc.
"Các ngươi biết không? Đầu năm nay trong cung Huyền Diệp Thượng Thần bị chết một vị nữ thần quan, cho nên bây giờ đang có chỗ trống. Ngài ấy đang cần tìm một người đệ tử nữa, khoảng thời gian trước vẫn không thấy có động tĩnh gì, nhưng ta nghe nói lần này Huyền Diệp Thượng Thần sẽ phái người đến tuyển chọn đó."
"Thật ư? Cung Chiến Thần, là nơi mà bao người tha thiết mơ ước đó!"
"Đúng vậy đúng vậy, ta nghe nói Huyền Diệp Thượng Thần phong thái tài hoa, chỉ một cái liếc mắt đã suốt đời khó quên, nếu ta có thể được chọn làm đệ tử của hắn, sợ là sẽ vui quá xỉu ngay tại chỗ!"
Ta ngớ ra một lúc rồi cười khẩy.
Phong thái tài hoa là thật, suốt đời khó quên cũng là thật.
Người "tốt đẹp" như vậy, ta nhất định phải làm hắn chết dưới Tru Tiên Đài.
Các nàng vẫn còn chưa ngừng tám chuyện, "Ôi, các ngươi biết nữ thần quan đó chết như thế nào không?"
"Ngươi nói mau đi! Ngươi không nói làm sao bọn ta biết!"
"Ta nghe nói, các ngươi đừng nói với ai đấy, ta nghe nói ấy à, là nàng ta quyến rũ Huyền Diệp Thượng Thần không được, lại mưu toan phá hủy chân thân của tiểu sư muội, bị Thượng thần phát hiện nên xấu hổ quá, tự nhảy xuống Tru Tiên Đài đấy!"
"Sao có thể chứ!"
"Thật đó! Mọi người đều nói như vậy!"
"Chậc, thể loại gì vậy, Huyền Diệp Thượng Thần thê thảm quá đi."
Ta???
Ta biết thanh danh ta bất hảo, nhưng không ngờ đã xấu đến mức này, chậu cứt cỡ nào cũng chụp hết lên đầu ta, ta là tiểu nhân tội đáng muôn lần chết, Huyền Diệp thì lại thành đóa sen trắng vô tội bị ta đeo bám.
Được, được lắm, lại tính thêm một khoản nữa.
"Sứ giả Thiên Cung đến, các vị yên lặng."
Có thị nữ hô to, bốn phía lập tức không còn tiếng gì nữa, tất cả mọi người đều đồng loạt đứng ngay ngắn lại.
Ta ngẩng đầu nhìn, trước mắt xẹt qua bóng xanh lục chói mắt, lòng ta chợt căng thẳng, nhận ra người đó.
Nữ tử bên cạnh ta lén chọc chọc người đi cùng với nàng ta, nói nhỏ: "Nhìn xem, đó là Thanh Niệm Thượng Tiên, là nữ đệ tử mà Huyền Diệp Thượng Thần yêu thương nhất đấy."
"Yên lặng!"
Nữ thị quát mắng, ánh mắt nữ thần quan mặc đồ xanh lục đó quét sang, vào lúc ánh mắt ấy rơi vào người ta, ánh mắt bình tĩnh đó bỗng nổi lên gợn sóng.
A Niệm, sư tỷ về rồi đây.
Thanh Niệm nhìn ta, chân mày hơi nhíu lại, có nỗi phiền muộn không nói ra được.
Thị nữ nói: "Nơi này có bốn mươi sáu món pháp khí, mỗi người các ngươi chọn gì vừa tay, ai có thể cướp được lồng đèn trên cổng chào thì được..."
"Không cần đâu." Thanh Niệm bỗng nhiên cắt đứt lời nàng ta, nhìn ta nói, "Trong lòng ta đã có người được chọn, không cần thi nữa."
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều thấp giọng nghi ngờ, Thanh Niệm nhìn thẳng vào ta, hỏi: "Ngươi tên là gì?"
Mặt ta lộ vẻ sợ hãi đi về phía trước một bước nhỏ, thi lễ nói: "Ta tên Tru Ngọc."
Nàng quan sát ta một phen, hơi cười, "Ngươi đi theo ta." Nói xong bèn xoay người rời đi.
"Ơ? Nàng ta sao thế."
"Chuyện gì vừa xảy ra vậy?"
Ta bước đi theo Thanh Niệm trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người xung quanh.
Nàng ta đưa ta vào một tòa nhà màu đỏ, là Chu Tước Lâu, cũng là nơi trước kia ta dạy nàng ta kiếm pháp.
Vừa vào cửa, có một cây chủy thủ đặt trên giá trông vô cùng bắt mắt, đó vốn là thứ Huyền Diệp tặng ta, trên đó còn có tên ta. Ban đầu lúc Thanh Niệm mới tới thấy cây chủy thủy này thì rất thích, ta bèn tặng nó cho nàng ta.
"Đẹp không?"
Nàng ta bỗng nhiên nhìn ta hỏi, ta gật đầu, nàng ta nhếch khóe miệng, "Đây vốn là thứ ta dùng, bây giờ tặng ngươi."
Ta vội vàng sợ hãi nói: "Ơ? Không không không, ta sao dám lấy đồ của Thượng Tiên."
"Cho ngươi ngươi cứ cầm đi." Nàng ta lấy chủy thủ xuống rồi ném cho ta, động tác đó không giấu được vẻ chê bai, giống như thứ ta tặng nàng ta là thứ gì đó bẩn thỉu vậy.
Ta ôm lấy cây chủy thủ, hết sức lo sợ nói: "Đa tạ Thượng Tiên, ta nhất định sẽ giữ gìn nó cẩn thận."
"Không cần sợ, thứ sắt thép rách nát không ai muốn mà thôi, cũng không phải là thứ tốt lành gì."
Ta luôn cảm thấy nàng ta đang thầm trào phúng ta, nhưng ngẫm lại cũng không hẳn vậy, nếu nàng ta thật sự nhận ra ta thì sẽ không có phản ứng như này.
"Đa tạ Thượng Tiên."
"Đợi đưa ngươi đến bái kiến sư phụ thì ngươi có thể gọi ta là sư tỷ." Nàng ta bỗng nhiên đến gần, bắt lấy tay ta, thái đô vô cùng thân mật.
May mà ta sớm đã có chuẩn bị, biết có lẽ nàng ta sẽ muốn thăm dò ta nên đã để U Tồn phong bế khí tức của ta.
Luồng khí tức đó tưới vào từ lòng bàn tay rồi đi loạn khắp cơ thể của ta, ta làm bộ như không biết chuyện gì, đỡ trán nói: "Thượng Tiên, ta đột nhiên thấy khó chịu quá..."
Nàng ta không dò ra được bất cứ thứ gì, yên tâm buông lỏng tay, an ủi: "Ngươi hôm nay cũng mệt mỏi rồi, đi nghỉ ngơi đi, ngày mai ta mang ngươi đi gặp sư phụ."
"Nhanh thế sao?"
"Dĩ nhiên là càng nhanh càng tốt, Ma tộc đang rục rịch ngóc đầu dậy, ngươi tu luyện sớm chút thì có thể giúp được cho sư phụ. Nhưng tu tiên rất cực nhọc, Tru Ngọc, ngươi đã thật sự suy nghĩ kỹ chưa?"
"Ta suy nghĩ kỹ, ta tu tiên là để có một ngày có thể chống lại Ma tộc, bảo vệ mọi người."
Ta thuận miệng nói bậy, Thanh Niệm lại cũng không nghi ngờ gì, chỉ khích lệ mấy câu tượng trưng.
"Thượng Tiên, ta có thể hỏi vì sao Thượng Tiên lại chọn ta không?" Ta nhìn nàng ta bằng vẻ mặt ngây thơ vô hại.
"Nhìn ngươi thấy thân thiết, giống một người ta biết."
Nàng ta cúi đầu chỉnh lại vạt váy mình, không biết đang suy nghĩ gì, lại bỗng nhiên ngẩng đầu lên nói: "Có lẽ ngươi đã từng nghe qua về người đó, là người mấy ngày trước phạm sai lầm rồi nhảy xuống Tru Tiên Đài bị tan thành mây khói."
Ta kinh hoàng lui về phía sau một bước, nàng ta âm u bước tới, tay khoác lên cổ ta nhẹ nhàng xoa, không biết là trấn an hay là muốn bóp gãy nó, thấp giọng nói: "Ngươi tuyệt đối đừng học theo nàng ta."
"Ta, ta sẽ không!"
"Đứa bé ngoan."
Nàng ta hài lòng cười cười, ta nhìn nàng ta, trong lòng thấy kỳ lạ, mặc dù ta đã sớm thấy rõ bộ mặt thật của nàng ta, biết nàng ta không phải là đoa sen trắng không nhiễm bụi trần, nhưng trước kia không đến nỗi âm u quái gở như vậy.
Huống chi nàng ta đã về lại với nguyên thân, được độc chiếm Huyền Diệp như nàng ta hằng mong muốn, hẳn phải vui mới đúng, sao ta thấy cả người nàng ta toàn là oán khí vậy chứ?
Bị khóa ở trong Hồn Đăng hai trăm năm, uất nghẹn quá thành ra có vấn đề rồi à?
Thanh Niệm buông tay ta, không nói nhiều với ta nữa, chỉ gọi người tới dẫn ta đi tới chỗ ở của đệ tử, còn nàng ta thì không biết đi chỗ nào.
Ngày mai là có thể thấy Huyền Diệp, ta theo hắn ta tu luyện mấy trăm năm, đã sớm nắm rõ mệnh môn của hắn ta. Tìm được cơ hội là ta sẽ một đao lấy mạng hắn ta.
Dùng chính cây chủy thủ mà hắn ta tặng ta.
Nữ tử ở cùng với ta tên là A Vưu, chính là người hôm nay ở Trích Tinh Lâu nói với người khác ta quyến rũ sư phụ không thành rồi nhảy Tru Tiên Đài. Nàng ta biết ta thành học trò của Huyền Diệp thì hâm mộ cả buổi, năn nỉ ta sau này gặp Huyền Diệp rồi nhớ phải về cho nàng ta biết hắn ta trông thế nào.
Xem ra Huyền Diệp đúng là tiếng tăm vang xa.
Sư phụ A Vưu là Liên Hoa Thượng Tiên, đại mỹ nhân Tiên giới, cũng là một người rất tốt. Trước kia thường xuyên đến Chiến Thần Cung thăm hỏi, chỉ có điều là tu vi không sâu, không có ai muốn làm đệ tử của nàng ấy.
Sau khi nhận A Vưu làm đệ tử, mỗi ngày nàng ấy đều sẽ đích thân dạy dỗ, mà ta thì ở một bên giương mắt nhìn.
Huyền Diệp không đến tìm ta, Thanh Niệm cũng không có, ngày mai nàng ta nói là ngày mai rồi lại ngày mai, thế mà vẫn không thấy đâu.
Cũng kỳ lạ ghê, chính nàng ta chọn ta, nhưng lại một lần cũng không tới nhìn ta, bảy tám ngày liên tiếp rồi, từ đầu đến cuối cũng không thấy cái bóng đâu, không biết nàng ta tính toán gì nữa.
Ta chán muốn xỉu, không biết thế nào lại nhớ tới U Tồn.
Hắn đi đâu vậu nhỉ? Đi làm gì nhỉ? Bây giờ không có hắn làm lò sưởi lạnh quá đi mất.
Xí xí, ta nghĩ tới hắn làm gì chứ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...