Tiểu Yêu Tru Ngọc

Tấm gương trong phòng đột nhiên sáng lên, Huyền Diệp vội vàng nhìn sang, hình ảnh xuất hiện trong gương là Tru Tiên Đài, Hồng Đăng đang bay bồng bềnh trên đó, nhàn nhạt phát ra ánh sáng.

“Diên Diên.”

Huyền Diệp vừa mừng vừa sợ, đứng dậy lao về phía Tru Tiên Đài.

“Sư phụ! Chờ ta với!”

Ta cùng hắn chạy qua, nhìn hắn gỡ Hồn Đăng xuống, sắc mặt đột nhiên trắng bệch, vô lực rũ tay xuống.

Hồn Đăng chỉ thu được một chút hơi thở sót lại.

Ta chậm rãi đi tới hỏi hắn ta: “Sư phụ, người mà Hồn Đăng này muốn cứu là Đại sư tỷ sao?”

Hắn ta không đáp lời, ta lại tới gần một bước: “Sư phụ, rốt cuộc Đại sư tỷ là người thế nào?”

Cuối cùng hắn ta cũng có phản ứng: “Nàng là một người rất tốt, là người tốt nhất trên thế gian này.”

Ta hoá thành khuôn mặt vốn dĩ hỏi hắn: “Nếu biết ta tốt như vậy, sư phụ, tại sao lại muốn đẩy ta xuống Tru Tiên Đài?”

Hắn ta đột nhiên nhìn về phía ta, còn chưa kịp phản ứng, đao của ta đã đâm vào thân thể hắn ta.

Đâm ngay vào chỗ cách trái tim hắn ta ba tấc, ngay giữa mệnh môn. Hơi nông nhưng không sao, đẩy thêm chút nữa là hắn sẽ chết.

Hắn ta không thể tin được, ôm lấy lồng ngực, chậm rãi quỳ rạp xuống đất.

“Diên Diên?”

“Là ta! Sư phụ, ta là Phù Diên.”

“Thật sự là nàng, Diên Diên, nàng vẫn còn sống, quá tốt rồi.”

Hắn ta ho ra một ngụm máu tươi, nhưng không có nửa phần thống khổ, hắn ta si ngốc nhìn ta, ánh mắt không chịu dời đi.

“Nàng có biết ta nhớ nàng nhường nào không, Diên Diên.”

“Nhớ ta? Nhớ xem ta có chết hay không sao?”

Hắn nhìn ta cười khổ, cầu xin nói: “Không phải, không phải như thế, Diên Diên, là ta không tốt, nàng tha thứ cho ta được không? Nếu giết ta có thể làm nàng vui vẻ, vậy để ta chết bao nhiêu lần cũng được.”

Ta nhìn hắn, cảm thấy có chút buồn cười.

“Sư phụ, ngươi cầu xin ta tha thứ cho ngươi sao? Lúc đẩy ta xuống, ngươi có nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay không?”


Hắn ta thống khổ che lồng ngực, ho ra máu nói: “Sau khi nàng rơi xuống, ta mới nhận ra lòng mình, nhưng hết thảy đều đã quá muộn, Diên Diên, chuyện ta hối hận nhất bây giờ chính là lúc đó đã không nhảy xuống cùng nàng.”

Ngươi đúng là hèn hạ, Huyền Diệp à.

Ta trào phúng cười: “Còn có cơ hội đó, ngươi biết rơi xuống Tru Tiên Đài thống khổ bao nhiêu không? Ngươi cũng thử xem sao, Sư phụ.”

Ta bắt lấy hắn muốn đẩy xuống, nhưng đột nhiên phía sau bỗng có một tiếng vèo.

Là ai bắn lén?

Còn chưa kịp nhìn, Huyền Diệp đã xoay người chặn lại, bị mũi tên xuyên qua người.

Ta ngẩn người, ngước đầu nhìn hành động bảo vệ ta của hắn ta mà không biết làm thế nào.

Hắn ta từ từ ngã xuống, dựa vào người ta, gian nan nói: “Diên Diên đừng sợ, lần này, sư phụ bảo vệ nàng.”

“Thượng Thần.”

“Phù Diên! Còn không mau đưa tay chịu trói.”

Phù Diên mà bọn họ thù hận phỉ nhổ lại về rồi, lừa gạt bọn họ lâu như vậy, báo thù ngay dưới mí mắt của bọn họ, bọn họ sao có thể nhịn được nữa chứ?

Vô số thiên binh vọt tới Tru Tiên Đài, mắt sáng như đuốc, hận không thể xé ta thành trăm mảnh.

Nhưng sao ta phải sợ? Ta đã là người chết qua hai lần.

“Sư phụ, ta không cần ngươi bảo vệ, ta muốn ngươi cùng xuống địa ngục.”

Ta ôm hắn ta, dùng lực lăn về phía sau.

Người người trên Tru Tiên Đài kinh hoàng.

Ta hình như quên mất chuyện gì, đột nhiên có hơi hối hận, ta không nên chết cùng với tên cặn bã này.

Ta rõ ràng… rõ ràng còn muốn gặp một người.

Nhưng mọi chuyện đã không kịp nữa rồi.

Vậy thì huỷ diệt hết đi, mệt mỏi rồi.

Nhưng ta lại không chết, lần thứ ba rồi, ta hình như luôn có vận số tìm đường sống trong cái chết này.

“Vận số? Là bổn tọa cứu ngươi đấy.”


Ta cả kinh vội vàng lật người bò dậy, lúc này mới thấy mình đang nằm trên một chiếc giường lớn, U Tồn ngồi một bên, sắc mặt tối sầm.

“Ngươi... sao ngươi lại cứu ta? Ta nhớ ta đã nhảy xuống rồi, hơn nữa nhiều thiên binh vây quanh như vậy, ngươi làm sao…”

“Tru Tiên Đài đã bị bổn tọa huỷ đi, ngươi nói xem bổn tọa cứu ngươi như thế nào?”

Ta sửng sốt hồi lâu, không dám tin hỏi lại: “Ngươi... giải trừ phong ấn rồi à?”

“Ừ.”

“Ngươi tìm được Linh Thạch ở đâu?”

“Không cần Linh Thạch.”

Hắn nhếch môi nở một nụ cười, đột nhiên tiến đến gần ta, ghé vào tai ta thì thầm: “Sau đêm đó với ngươi bổn tọa mới biết được rằng, cái gọi là phong ấn hoá ra chỉ là đêm đầu tiên của bổn tọa, Linh Thạch chỉ là thủ thuật Hiên Viên che mắt người khác mà thôi.”

Ta bị sự tiếp cận đột ngột của hắn làm đỏ mặt, lại nhớ cách đêm đó hắn hôn ta, tim ta đập càng lúc càng nhanh.

“Ngươi dựa... dựa... dựa gần vậy làm gì!”

Ta vội đẩy hắn ra, rụt cong người lại.

Hắn cười, lại dựa gần lại: “Xấu hổ cái gì? Ngươi giải phong ấn cho ta, ta nên báo đáp ngươi mới phải.”

Ta hoảng loạn, vội vàng nói: “Ngươi muốn báo đáp thì mau thả ta ra!”

“Vậy sao mà được? Theo truyền thống Yêu tộc bọn ta, ân tình lớn thế này phải lấy thân báo đáp, hơn nữa ta cũng nhìn ra được rồi, trong lòng ngươi cũng thích ta mà.”

“Không được dùng thuật đọc tâm nữa.”

“Yêu lực vừa khôi phục, có chút khó khống chế.”

Hắn cười xấu xa, nhân lúc đó hôn lên môi ta một cái, làm ta bị hôn đến sững người.

Sững nhưng không chết lặng, ta ngốc nghếch hỏi hắn: “Huyền Diệp đâu? Hắn chết chưa?”

“Chưa chết nhưng phế rồi.”

“Ồ, như vậy cũng tốt.”


“Lúc ở bên cạnh ta đừng nghĩ tới nam nhân khác.” Hắn ghen.

Ta cũng không nhúc nhích, nhìn khuôn mặt ngày càng tới gần của hắn, nuốt nước bọt, chờ đợi nụ hôn của hắn rơi xuống.

Nhưng hắn lại không động.

“Ngươi... ngươi sao vậy?”

Hắn nghiêm túc nhìn ta, đưa tay vén lọn tóc bên tai ta, nhẹ giọng nói: “Tru Ngọc, ta nghiêm túc đấy, ta chưa từng thích người nào như vậy.”

“Ngươi chỉ là... chỉ là thèm khát thân thể của ta mà thôi.”

Hắn bóp lấy mặt ta nói: “Ta từ trước đến nay chưa từng thèm khát thân thể của ai, nhưng lại không thoát khỏi ngươi, lẽ nào không phải thích sao?”

“Đó là vì ngươi trúng Chú Tình Ý thôi!”

“Nhưng hiện tại ta không trúng Chú Tình Ý mà vẫn rất muốn ngươi.”

“Hiện... hiện tại?”

“Từng giờ từng phút.”

Hắn nhìn chằm chằm môi ta, từ từ tiến lại gần.

“Đại nhân!”

Bên người có người gọi “Đại nhân”, U Tồn ngừng lại, cau mày, tức muốn hộc máu quát: “Có chuyện gì?”

Người ngoài cửa hình như đã ý thức được cái gì, giọng nói lập tức nhỏ đi rất nhiều, lắp bắp nói: “Chúng yêu Vạn Nhận Sơn yết kiến.”

“Cứ để bọn họ đợi.”

“Rõ!”

Hắn u ám nhìn ta, sau đó nhéo mặt ta nói: “Đi, cùng ta đi gặp yêu quái.”

Lời này sao nghe quái quái thế nhỉ?

Hắn đỡ ta xuống giường, dắt ta đi ra ngoài, cửa vừa mở ra, ta bị cảnh tượng trước mắt doạ sợ ngây người.

Trước mắt là đỉnh Vạn Lĩnh, có vô số ngôi nhà đan xen phân bố giữa sơn thạch, có những kiến trúc khổng lồ, có những thứ ẩn sau thảm thực vật, còn có cây tỳ bà nửa ẩn nửa hiện.

Thực lớn, ở đây còn đẹp hơn Thiên Cung nhiều.

Ta ngẩn ngơ đi theo hắn, nhìn hắn tiếp kiến muôn vàn yêu tinh quỷ quái kỳ lạ đến triều bái.

Hắn thật sự là thống nhất Yêu tộc.

“Cái gì gọi là thật sự?” Hắn cúi đầu nhìn ta, có chút bất mãn.


“Đừng dùng thuật đọc tâm nữa!”

Hắn nắm chặt tay ta: “Ta không nhịn được, ta luôn muốn biết nàng đang nghĩ gì.”

“Ngươi thế này làm ta cảm thấy không thoải mái, một chút riêng tư trong lòng cũng không có.”

“Nhưng nàng luôn khẩu thị tâm phi, nàng bảo ta phải làm thế nào? Hôm đó nếu không phải đọc ra trong lòng nàng thật sự có ta, nói không chừng ta đã không cứu nàng rồi.”

“Ai trong lòng có ngươi chứ!”

“Nàng xem, lại nữa rồi!”

“U Tồn! Được rồi, ta thừa nhận ta có chút chút thích ngươi được chưa! Ngươi đừng đọc nữa, ta thích ngươi! Thích đến chết mất!”

Giọng của ta có hơi lớn, lỹ yêu tinh trong điện bỗng nhiên im bặt, nhìn bọn ta bằng ánh mắt quỷ dị.

Mặt ta đỏ bừng, U Tồn vẫn đang cố nén cười.

“Ta biết rồi, nàng không biết e lệ hay sao mà còn lớn tiếng như vậy.”

Phiền chết mất!

Sau khi triều kiến kết thúc, U Tồn vội kéo ta trở về phòng ngủ, lần này còn đặc biệt dặn dò, trừ khi trời sập xuống, nếu không cấm đến quấy rầy.

“Đừng giận nữa, sau này ta sẽ không vậy nữa.”

“Ai biết ngươi nói thật hay đùa.”

“Thật đó, ta đã nghe chính miệng nàng nói ra rồi, nên sẽ không nghi ngờ gì nữa.”

“Nếu tái phạm thì thế nào?”

“Nàng muốn làm thế nào cũng được, mạng của của ta giao cho nàng cũng được.”

“Nói chuyện dễ nghe như vậy, ta làm gì có bản lĩnh lấy mạng của nàng.”

“Nàng có, mỗi lần ta gặp nàng là mất một nửa cái mạng, thật đó, nàng còn không cho ta vào nữa, cái mạng này sẽ không còn mất.”



Ta ở lại Yêu tộc, cùng U Tồn trải qua cuộc sống không biết xấu hổ, hắn coi như là còn biết giữ lời hứa, không dùng thuật đọc tâm nữa.

Làm yêu so với tu tiên vui sướng hơn nhiều.

Thiên tộc vẫn luôn truy nã ta, nhưng người bọn họ muốn bắt là Phù Diên, chẳng có quan hệ gì với Tru Ngọc ta cả.

Ta chỉ là một tiểu yêu tinh bình thường mà thôi.

[HOÀN]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận