Dáng lưng Lệ Thừa Trạch cứng đờ, ngay sau đó, hắn nắm hai tay thật chặt, kìm nén lửa giận, bước ra ngoài không ngoảnh lại, “Ta không đồng ý.”
Văn Kiều thu hồi ánh mắt, từ từ nằm xuống, lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi cho Văn mụ mụ (*Văn mẫu, Văn phu nhân, mẹ Văn Kiều), bảo bà mang đồ ăn tới cho mình a.
Hệ thống thì lại gấp đến dậm chân, “Làm sao bây giờ? hắn không đồng ý giải trừ hôn ước a!”
Văn Kiều thong thả ấn điện thoại, ung dung nói, “Gấp cái gì? Phu thê Văn thị rất thương nữ nhi này, chỉ cần ta vừa mở miệng, Văn gia nhất định sẽ giải trừ hôn ước với Lệ gia.”
“Ta biết a, chính bởi vậy, sợ rằng Lệ Thừa Trạch sẽ hiểu lầm a, nghĩ là ngươi vì hắn….”
“Ta nói vậy để hắn hiểu lầm a.” Văn Kiều vừa nói chuyện cùng hệ thống, vừa tìm danh bạ Văn mẫu.
“hắn càng hiểu lầm, lại càng sốt ruột, hận không thể đổi tim cho ta ngay.”
Nguyên văn, để đạt được trái tim của Vu An An, từ lúc quen biết, bao nuôi, dưỡng thân thể thật tốt, lại tới tiếp xúc ngày càng nhiều hơn giữa hai người họ, lại ngoài ý muốn mà xảy ra quan hệ thân mật….cho tới cuối cùng mới làm thủ thuật giải phẫu đổi tim cho Văn Kiều và Vu An An.
Toàn bộ quá trình, ước chừng tận bốn tháng a.
Bốn tháng này, mới làm Vu An An yêu Lệ Thừa Trạch sâu sắc, Lệ Thừa Trạch cũng dần dần phát hiện những ưu điểm của Vu An An, sau đó mới một màn tra tấn moi tim, ngược thân lại ngược tâm, rồi lại có thể tiếp tục tương thân tương ái mà yêu đương…
Hệ thống nhỏ bé nghe Văn Kiều nói xong, càng kinh hoàng, “Tại sao ngươi lại muốn đẩy nhanh tiến độ đổi tim? Ngươi không sợ sau này, Lệ Thừa Trạch sẽ đem mọi tội lỗi đổ lên đầu ngươi? Vu An An cũng sẽ hận không thể giết ngươi đi!”
“Cực hận, mới có thể yêu đến minh tâm khắc cốt.” Văn Kiều dừng một chút, “Ngô, ta cũng rất tò mò, nếu hai ngày nữa, Lệ Thừa Trạch liền phải lấy tim của Vu An An, mà do hai người họ chưa tiếp xúc đủ lâu để sinh tình cảm, Vu An An sẽ còn yêu một kẻ tiện nam như vậy?”
Nhìn khuôn mặt trắng bệch có vẻ đáng thương của Văn Kiều, hệ thống nhỏ bé hơi bấn, hình như nó lo lắng cho nhầm người thì phải.
Hệ thống nhỏ bé lại bất lực hít sâu một hơi, dứt khoát làm bộ cái gì cũng không thấy!
………..
Giống như dự đoán của Văn Kiều, nàng vờ đáng thương, khóc lóc trước mặt phu thê Văn gia không đến một phút đồng hồ, đôi vợ chồng này liền mềm lòng, lập tức đáp ứng.
“Được, được, vậy mụ mụ liền nói chuyện với Lệ gia bên kia, ngươi không cần lo lắng, chỉ cần dưỡng thân mình thật tốt.” Văn mẫu vừa nói vừa lau khóe mắt đã hồng hồng.
Văn phụ cũng phụ họa gật đầu, “Đúng vậy, ngươi cứ an tâm, việc giải phẫu, ba ba sẽ tìm cách khác.”
“Ân.” Văn Kiều nở một nụ cười, thật ỷ lại dựa vào trong lòng Văn mẫu, học bộ dáng nguyên thân làm nũng.
Phu thê Văn thị thấy bộ dáng này, tâm đều mềm nhũn, bồi Văn Kiều nói chuyện thật lâu, lại bởi vì công việc thật bận rộn mà không thể không rời đi.
Dù vậy, Lệ Thừa Trạch vẫn cứ mỗi ngày đều tới thăm Văn Kiều, mỗi lần tới đều ngồi lại ít nhất mười phút. Văn Kiều lười diễn kịch với hắn, thấy hắn tới liền nhắm mắt lại giả bộ ngủ.
Nguyên thân có bề ngoài đẹp, khi ngủ, dung nhan lại càng yên tĩnh xinh đẹp, dù thần sắc mặt mày có bệnh, lại chỉ khiến người ta càng thêm thương tiếc. Nàng càng ngậm miệng không nói, Lệ Thừa Trạch càng cho rằng là nàng đang đau lòng.
Nàng không muốn liên lụy tới hắn, dù đau đớn cũng đẩy hắn thật xa, thật xa.
Nàng nằm trên giường bệnh, nhỏ yếu như vậy, chỉ cần một đôi tay là có thể nhẹ nhàng nâng nàng lên.
Nàng yêu hắn như vậy, chỉ hắn, có thể bảo hộ nàng trong ngực…
Ý niệm như vậy, cứ điên cuồng trôi nổi trong đầu Lệ Thừa Trạch, để thương tiếc của hắn đối với nàng lên đỉnh điểm.
Cũng ở thời điểm đó, Lệ phụ gọi hắn về, bất đắc dĩ thở dài, “Văn gia bên kia muốn giải trừ hôn ước, ta và mụ mụ ngươi đã suy nghĩ kỹ, tuy rằng như vậy là có lỗi với Văn gia, nhưng nếu bọn họ đã chủ động nói, coi như thể diện hai nhà đều được bảo toàn. Văn Kiều bây giờ, cũng không biết sống được mấy năm nữa, giải trừ hôn ước lúc này vừa lúc…”
Lệ Thừa Trạch nắm tay thật chặt, đáy mắt là hàn quang lạnh lẽo.
“Ngươi đã đồng ý thay ta?”
“Đúng vậy.” Lệ phụ gật đầu.
Tình cảm giữa Lệ Thừa Trach và Lệ phụ cũng không tốt, Lệ mẫu cũng không phải thân mẫu ruột thịt của hắn, mà là về sau mới gả vào. hiện tại, ông trực tiếp làm chủ hủy hôn ước của hắn, lấy tính tình chuyên quyền độc đoán của hắn, tức khắc nộ khí xung thiên.
hắn lạnh lùng nói, “Ta không đồng ý!”
“Chúng ta cũng chỉ muốn tốt cho ngươi….”
Ánh mắt Lệ Thừa Trạch âm trầm, nhìn Lệ phụ chằm chằm, từng câu từng chữ, chậm chạp nhấn mạnh, “Ta sẽ nghĩ cách chữa khỏi cho Văn Kiều, ta chỉ cưới nàng vào cửa. Duy nhất nàng, ai khác cũng đều không được!”
Trước kia, Lệ mẫu từng muốn tác hợp cháu gái họ với Lệ Thừa Trạch.
Lệ Thừa Trạch nghĩ tới đây, lửa giận càng lớn.
Đây là kẻ tiểu nhân cố ý ngăn trở hắn ở bên Văn Kiều đây mà!
hắn lại càng không muốn cho bọn họ được như ý!
Lệ Thừa Trạch xoay người rời đi, móc di động trong túi ra gọi điện cho trợ lý.
“Ngươi đã liên hệ tốt chưa?”
“Đều đã ổn thỏa.”
“Để nàng dọn vào bệnh viện, phái người chiếu cố nàng thật tốt. Tháng này, Văn Kiều cần được phẫu thuật.”
“Nhanh như vậy?”
Lệ Thừa Trạch tắt máy, sắc mặt âm trầm khó hiểu.
Đương nhiên lên nhanh!
Văn Kiều yêu hắn như vậy, hắn càng phải giữ gìn hôn ước này, càng phải nhanh chóng chữa khỏi bệnh cho Văn Kiều.
Số lần Lệ Thừa Trạch tới thăm Văn Kiều ngày càng nhiều.
Hệ thống nhịn không được hỏi, “không phải phu thê Văn gia đã thương lượng giải trừ hôn ước cùng Lệ gia hay sao? Dựa vào tính cách bá đạo của hắn, hẳn là phải thẹn quá hóa giận mới đúng chứ. Nhưng sao ta cứ cảm thấy, hắn hình như càng thích ngươi hơn?”
“Bởi vì ta bảo phu thê họ không trực tiếp tìm hắn, mà thương lượng cùng Lệ gia, để Lệ phụ nói chuyện với hắn.” Văn Kiều không chút để ý, vừa chơi di động vừa hỏi đáp cùng hệ thống.
“Có gì khác nhau sao?”
“Đương nhiên là khác, Văn gia trực tiếp tìm hắn, hắn sẽ tức giận Văn gia. Nhưng nếu Lệ phụ nói, tự nhiên có nghĩa Lệ phụ đã tự chủ trương giải trừ hôn ước của hắn. Lệ Thừa Trạch đã nắm quyền quản lý Lệ thị nhiều năm, tính cách quyết đoán nói một không nói hai, sẽ không bao dung người nào lướt qua hắn, làm chủ thay hắn. Dù cho đó có là ba hắn, cũng không được. Lại nói, có mẹ kế bên cạnh chăm ngòi thổi gió, hắn càng sẽ nghĩ đây là âm mưu, cố ý không cho hắn và ta ở bên nhau. Cho nên, hắn nghĩ thái độ kiên định của Lệ gia sẽ làm ta đau lòng, liền nghĩ tới, ngoài ta sẽ không cưới ai khác. Nam nhân a, càng không chiếm được, lại càng thích.”
Hệ thống: “……”
Phục thật!
Văn Kiều đột nhiên để di động xuống, đứng dậy đi ra ngoài.
Hệ thống nghi hoặc, “Ngươi làm gì vậy?”
“đi nhìn nữ chủ của thế giới này.”
Văn Kiều dựa vào cạnh cửa, nhìn một nữ hài nhi biểu cảm không được tự nhiên đang đi trên hành lang.
Bảo tiêu ngăn cản nữ hài nhi, không cho nàng lại gần Văn Kiều.
Nữ hài nhi trông có vẻ thật nhỏ, nàng cao tầm hơn 1 mét rưỡi, thanh tú có thừa, nhưng lại không đủ xinh đẹp, bù lại, nàng có một đôi mắt thật lớn.
Lúc này, nàng đang dùng đôi mắt to tròn vô tội khiếp nhược nhìn bảo tiêu, nhỏ giọng, “Nơi này không thể đi qua sao?”
“không thể.” Bảo tiêu giọng nói lạnh băng trả lời.
Văn Kiều nhìn thấy, liền duỗi tay vẫy vẫy, “Để nàng lại đây đi.”
Bảo tiêu nghe được, mới thu tay lại.
Nữ hài nhi cũng chỉ mới thấy việc như vậy trên TV, đáy mắt liền hiện ra biểu cảm kinh ngạc, sau đó thật cẩn thận lại gần Văn Kiều.
“Ngươi cũng bị bệnh sao?” Văn Kiều cười với nàng một cái, hỏi.
Nữ nhi lắc đầu, “không phải, ta tới nơi này làm kiểm tra.”
“…”
Nữ hài nhi ngẩng đầu nhìn Văn Kiều, gương mặt nóng bừng.
Nữ nhân này lớn lên giống minh tinh, nàng cũng mới thấy trên TV. Vừa đứng bên cạnh, liền không khác gì con vịt xấu xí bên cạnh thiên nga cả. không cần nói gì, nàng cũng tự giác thấy xấu hổ.
“Ngươi, ngươi hảo, ta gọi là Vu An An. Ngươi thì sao?” Ngửi được mùi nước hoa nhàn nhạt trên người nữ nhân này, Vu An An cùng khẩn trương, mở miệng cũng đều bị nói lắp một chút.”
“Văn Kiều.”
Tên cũng dễ nghe hơn so với tên mình, Vu An An hận không thể tìm được một cái động mà trốn đi.
“Muốn vào trong ngồi không?” Văn Kiều chỉ vào phòng bệnh, nhìn theo góc độ này, có thể thấy trên bàn đầy các loại trái cây và đồ ăn vặt.
thật phong phú, Vu An An nuốt nuốt nước miếng, không tự giác gật đầu.
“Vậy vào thôi.” Văn Kiều xoay người đi vào, vừa đi vừa nói, “Thường ngày tầng lầu này có một mình ta ở, quá cô đơn a.”
Vu An An không chút nghĩ ngợi liền nói, “Vậy, về sau ta tới bồi ngươi nói chuyện đi.”
“Được a.” Văn Kiều ngồi xuống, ngửa đầu cười với Vu An An một cái, “Ngươi cũng ngồi đi.”
Vu An An cầm chiếc ghế dựa, đặt xuống, ngồi đối diện với Văn Kiều.
Nàng âm thầm đánh giá Văn Kiều, đáy mắt là kinh ngạc rồi lại cảm thán. Nguyên lai thiên kim nhà giàu, cũng không phải đều khó ở chung.
Hệ thống lại dậm chân.
“Lão đại, ngươi muốn làm gì? Bồi dưỡng tình cảm cùng Vu An An? Để tránh xung đột trong tương lai sao? không có khả năng! Cốt truyện rất khó sửa đổi, Lệ Thừa Trạch hơn phân nửa vẫn sẽ ở cùng với Vu An An.”
“Nguyên văn, Vu An An biết rõ Lệ Thừa Trạch có vị hôn thê, rõ ràng biết hắn gây tổn thương cho mình, cũng vẫn muốn ở bên hắn. Ta đương nhiên không trông cậy vào đạo đức của nàng. Nữ chủ trong cuốn tiểu thuyết đều luôn đặt tình yêu lên hàng đầu.”
“Vậy ngươi muốn làm gì?”
“Sau này ngươi sẽ biết.” Văn Kiều cười tủm tỉm nói chuyện với hệ thống.
“A, ta, ta phải trở về!” Vu An An mặt đỏ ửng ngại ngùng đứng lên.
“Được, tạm biệt.”
Nguyên văn, vì đảm bảo thân thể Vu An An khỏe mạnh, Lệ Thừa Trạch đều tới thăm nàng mỗi ngày. Đến tận bây giờ mới dừng lại, Vu An An đã gặp mặt Lệ Thừa Trạch ba lần. một nữ hài nhi trẻ tuổi, tướng mạo không xuất sắc, vừa tốt nghiệp, gia cảnh thì quẫn bách, nàng đột nhiên nhìn thấy một nam nhân anh tuấn soái khí, gia cảnh bạc triệu, cũng cho nàng một số tiền thật lớn. Nàng làm sao có thể không động tâm?”
Cứ vào thời gian này mỗi ngày, Lệ Thừa Trạch đều sẽ tới thăm nàng.
Lệ Thừa Trạch không cho phép nàng chạy loạn bên ngoài, càng quy định thời gian tới thăm nàng.
Loại đối xử này, đối với nữ hài trẻ tuổi chưa trải sự đời như Vu An An mà nói, lại thành một kiểu sủng ái đặc biệt.
Vu An An chạy nhanh ra ngoài, Văn Kiều nhìn theo, nói chuyện với hệ thống, “Lệ Thừa Trạch cũng cực ghê, vừa tới gặp nàng, lại vừa muốn tới gặp ta.”
nói xong, Văn Kiều lười nhác ngáp một cái, “Tắm rửa, đi ngủ.”
Quả thật, chỉ tầm nửa giờ sau, Lệ Thừa Trạch lại đến phòng bệnh của Văn Kiều, thấy nàng đang ngon giấc trên giường, mặt lạnh mới ôn hòa hơn một chút.
hắn chăm chú nhìn Văn Kiều, cứ nhìn chằm chằm khoảng hai mươi phút, sau đó mới đứng dậy gọi bảo tiêu.
“Hôm nay Vu An An nhìn thấy Kiều Kiều?”
Bảo tiêu lo lắng, mồ hôi chảy như tắm, “Vâng, vâng….”
“Ta đã phân phó thế nào, đều quên rồi?”
“không, không dám quên…Là Vu tiểu thư đi tới hành lang, bị Văn tiểu thư nhìn thấy, Văn tiểu thư liền chủ động đón Vu tiểu thư vào phòng bệnh. Văn tiểu thư nói, nói một tầng này chỉ có một mình nàng trụ, nên mỗi ngày ở đây đều thực cô đơn.”
Lệ Thừa Trạch ngẩn ra, thương tiếc trong lòng lại tăng lên.
Nếu không bị bệnh, lúc này Kiều Kiều của hắn có lẽ đang vui vẻ đi dạo cùng thiên kim hào môn khác, dạo các cửa hàng xa xỉ, lên du thuyền ra biển tổ chức party, hay lại tham gia các show thời gian nổi tiếng?
Thương tiếc càng nhiều, sắc mặt hắn lại càng đen, liền đi ra ngoài, bước tới phòng bệnh của Vu An An.
Mà Vu An An đang xem sách.
Cửa đột nhiên mở ra.
Vu An An vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy Lệ Thừa Trạch bước vào.
hắn vừa đi không lâu, sao lại tới nữa?
Hai gò má ửng đỏ, còn chưa kịp mở miệng, Lệ Thừa Trạch đã bước tới trước mặt nàng.
hắn giơ tay nắm bả vai nàng, lực tay lớn gần như muốn bóp nát nàng vậy.
“Vu An An, ta đã nói với ngươi cái gì? không cần chạy loạn!”
“Ta, ta không chạy loạn a.” Vu An An mở to đôi mắt, nước mắt đảo quanh, ngũ quan thanh tú, trong nháy mắt có điểm nhu nhược yếu đuối đến đáng thương.
“Vậy, vì sao ngươi lại chạy tới hành lang tầng trên?” Lệ Thừa Trạch chuyển tay nắm lấy cần cổ thon gầy, “Ta nói cho ngươi, cầm tiền, phải tuân thủ quy củ. Ngươi không cần lại xuất hiện trước mặt Kiều Kiều.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...