Trong phòng họp, Phong Thừa Vũ ngồi ghế chủ toạ chính giữa, ánh mắt thâm sâu nhìn một lượt mấy người xung quanh.
"Có chuyện gì?"
Ở Phong thị này, từ nhân viên cấp cao đến những người chức vụ nhỏ bé nhất, không ai là không rõ, điều đáng sợ nhất chính là phạm lỗi trước mặt Phong tổng.
Đế chế kinh doanh hưng thịnh bậc nhất cả nước làm gì có chỗ cho những kẻ ăn không ngồi rồi, không biết kỷ cương phép tắc.
Dù tiền lệ trước đây chưa từng có việc nhân viên công ty đối tác đến Phong thị làm việc nhưng đã bước chân vào toà nhà 81 tầng này, không có ai dám lớn tiếng ở đây cả, chứ đừng nói là kinh động đến Tổng giám đốc như thế này.
Cả phòng im lặng như tờ, không một ai dám lên tiếng.
Na Na cúi gằm mặt xuống bàn, không một lần dám ngẩng lên.
Thỉnh thoảng lại liếc nhìn Lục Nghị, mong anh ta nói đỡ cho họ vài câu.
Bên kia, Trưởng phòng Kế hoạch Nhan Lục lên tiếng, anh ta quyết định đánh một đòn phủ đầu.
Dù sao anh ta cũng đang chiếm ưu thế cơ mà.
Tận mắt Phong tổng nhìn thấy anh ta bị đánh, chẳng lẽ sẽ không bênh anh ta một chút sao?
"Thật thất vọng, đã làm sai còn vung tay đánh người, thì ra cách QT đào tạo nhân viên cũng rất khác lạ"
Cuối cùng, Hàn Giai Tuệ cũng mở lời, phá vỡ sự yên lặng đang muốn đè chết người này.
"Phong tổng, tôi là nhân viên của QT, tại đây có thể đại diện cho QT làm rõ một vấn đề không?"
Người đàn ông vest đen trầm tư ngồi đó, ánh mắt sắc bén, ngón tay gõ gõ xuống mặt bàn, gật đầu một cái
"Trong ký kết hợp tác giữa QT và Phong thị, theo tôi được biết thì vốn không có điều khoản nào bắt buộc chúng tôi phải sang Phong thị làm việc"
Hàn Giai Tuệ nói đến đây thì hơi ngừng lại.
Mãi sau này cô mới biết, tổ dự án này của cô phải sang đây là do ngày ấy Phong Thừa Vũ đã giở trò.
"Vì vậy, càng không thể có chuyện nhân viên QT phải chịu kỷ luật theo quy định của Phong thị, đúng không?"
Tất nhiên, cô phải lấy lại công bằng cho công ty của cô.
Dù báo cáo cô làm có đúng hay sai, cũng phải điều tra lại thật kỹ.
"Nếu đã là sai phạm thì nên tra xét kỹ, không thể vội vàng kết luận lỗi của công ty tôi được"
Hiếm có cô gái nào, còn ít tuổi, gương mặt trẻ trung thanh thoát, nhưng ngữ khí lớn, trước mặt bao người lại mạnh miệng đến vậy.
"Một vi phạm đơn giản như vậy, không cần thiết phải phiền đến Phong tổng, Tổng giám đốc của chúng tôi bận trăm công nghìn việc.
Cô đừng vượt quá giới hạn.
Cô muốn điều tra, tìm bộ phận pháp chế để trình bày"
Nhan Lục thấy cô một mực đòi điều tra kỹ thì có phần không tự nhiên, vội vàng tìm cách ngăn cản.
"Tất nhiên, là cần thiết rồi, nếu không chẳng phải không những công ty tôi phải chịu oan ức, mà Phong tổng cũng sẽ mang tiếng là thích ức hiếp người khác"
Nói đến mấy chữ "thích ức hiếp người khác", ngữ khí cứng rắn trong miệng Hàn Giai Tuệ tăng thêm vài âm điệu giễu cợt.
Cô cố ý nhấn mạnh mấy chữ cuối, ánh mắt vô tình nhìn về phía người đàn ông lạnh lùng kia.
Thoáng qua thì sẽ không nhận ra điều gì, nhưng nghe kỹ rõ ràng là có ẩn ý.
Lục Nghị đứng bên cạnh, lo lắng, sếp anh rõ ràng đang bị uy hiếp.
Trái lại, ánh mắt người kia đổi màu, nhàn nhạt quay lại nhìn anh ta, buông vài chữ gọn lỏn
"Mang hết tài liệu về kiểm tra cẩn thận.
Bao giờ có kết quả báo lại cho tôi.
Bất kỳ ai có liên quan cũng phải kỷ luật nghiêm minh, tránh lần sau tái phạm"
Xong, anh hờ hững nhìn ra cửa sổ, hỏi thêm một câu
"Còn chuyện gì nữa không?"
Đây mới là vấn đề anh quan tâm nhất.
Chẳng ai trên đời này tự dưng lại vô cớ đánh người, nhất là kiểu phụ nữ thông minh, lý trí như Hàn Giai Tuệ.
Lúc đi tới, anh chỉ kịp thấy Nhan Lục nói nhỏ gì đó với cô, rồi hứng trọn một cái tát.
Hàn Giai Tuệ không nói gì, Nhan Lục cũng không nói gì.
Cơ bản là vì Hàn Giai Tuệ không có bằng chứng, anh ta nói nhỏ như vậy, giờ cãi bay cãi biến, cô có khơi ra cũng chỉ thêm mất mặt.
Nhan Lục thấy cô im lặng thì vô cùng đắc ý, chẳng ai tự đi nói khơi khơi trước mặt thiên hạ là mình bị gạ tình cả.
Na Na bấy giờ mới mở điện thoại, chìa về phía Lục Nghị.
Lục Nghị nhìn thấy một đoạn ghi âm trên màn hình liền mở ở âm lượng nhỏ rồi ghé vào tai Phong tổng.
Vài người trong phòng không biết trong đoạn ghi âm đó có gì, chỉ thấy khuôn mặt Hàn Giai Tuệ hơi ửng lên vì ngại ngùng, còn đáy mắt Tổng giám đốc nổi cuồng phong.
Ai nấy sống lưng lạnh toát, ngoài cửa sổ tuy có nắng nhưng lại rét run.
Loại đàn ông háo sắc đê tiện.
Kiếp này coi như bỏ.
*************************
5 giờ chiều, Hàn Giai Tuệ đứng ở ban công bên ngoài phòng làm việc.
Cô nhìn theo bóng dáng mấy người ôm theo một thùng giấy rời khỏi công ty, đó đều là mấy nhân viên ở phòng kế hoạch.
Sau khi điều tra ra sự thật Nhan Lục cùng vài nhân viên dưới trướng tự ý sửa số liệu để trục lợi riêng, tham ô tiền của Tập đoàn nên đều bị thôi việc.
Cô cảm thấy trong lòng dấy lên chút cảm giác hoang mang
"Liệu mình có làm quá rồi không?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...