Mùi vị bị đặt lên bàn không làm sao tốt được, hơi thở của hắn vẫn cứ gần như thế, không rút lui cũng không tiến lên, sau khi bị chán ghét khóc không ra nước mắt, trong đầu Mặc Ngưng Sơ thầm oán, nói nhỏ sao không tránh xa một chút, mà nhỏ, cũng chỉ vì của hắn lớn thôi.
Không ăn được nho thì nói nho còn xanh, đúng là một người xấu xa.
Cái bàn lớn trong phòng khách xa hoa, lớn đến mức có thể để lên rất nhiều cup A của Tiểu Ngưng Sơ, đúng là nơi bị nam tử áp đảo cực kỳ nhỏ, hai tay của hắn chống ở hai bên cạnh nàng, trong đó một cái móng vẫn sờ qua bộ ngực thật nhỏ của nàng.
Ánh mắt của hắn quyện lại, làm cho người ta không thấy rõ nhiệt độ, khiến đôi má của Mặc Ngưng Sơ dần dần nóng lên.
"Ta, ta không cướp người của ngươi... Ngươi, ngươi mau đứng lên..." Âm thanh của nàng nhỏ như muỗi, thật sự là không dám lớn tiếng, mi mắt hơi nâng lên, muốn xem phản ứng đối phương, gương mặt đẹp đến kinh tâm động phách của nam tử hạ xuống, môi mỏng như anh đào nhếch lên, mũi cao thẳng, mượn ánh sáng bên ngoài chiếu xuống, đôi mắt đen của hắn sáng rực như ngôi sao, làm cho nốt ruồi càng thêm xinh đẹp.
Mặc Ngưng Sơ chấn động.
Mà hắn dường như không muốn bỏ qua quyết định của mình, đôi môi kia càng ngày càng gần, hô hấp hình như cũng dần dần nặng nề, đầu óc Mặc Ngưng Sơ bối rối, từ từ lui về sau, lại bị cánh tay chặn đứt đường lui, nắm bên eo nàng kéo lại, nàng lại bị tư thế cầm thú kia dán sát lại: hai chân tách ra, kẹp chặt mỹ nam tử ở giữa.
Nàng, nàng thật muốn khóc.
Có thể là thương cảm của nàng khiến cho nam tử chú ý, cuối cùng hơi thở của hắn rơi vào tóc nàng,
"Có đôi khi ngươi thật là khờ." Miệng hắn vô cùng hung hăng ương ngạnh, nhưng vẫn có thanh thiển lãnh ý.
Lúc Mặc Ngưng Sơ đang xoắn xuýt ba chữ "có đôi khi", nam nhân chậm rãi ngẩng đầu, vén tóc nàng đang hỗn độn trên trán, từ từ thu tay lại, cầm cổ tay mảnh khảnh của nàng, kéo tay áo hoa đào đáng yêu lên cao cánh tay.
Mặc Ngưng Sơ trong lòng vô cùng không bình tĩnh, bởi vì trước đây có tội phạm liếm ngón tay, nàng sợ người trước mặt này lại có ham mê kỳ quái, ví dụ như theo ngón tay ăn đến cánh tay, cánh tay ăn vào toàn thân...
Giống như nhận thấy được nội tâm nàng dậy sóng mãnh liệt, nam nhân ném cho nàng một nụ cười châm biếm, ngón tay chậm rãi đụng đến góc khuỷu tay nàng, trên đó có một chấm đỏ tươi xinh đẹp "..... Ngươi không phải muốn đào hôn sao?"
Âm điệu kia hơi kích động khiến cho Mặc Ngưng Sơ sởn gai ốc.
"Nếu khối thủ cung sa này không thấy nữa, vậy sẽ không ai lấy ngươi." Hắn chậm rãi cười cười, bởi vì mỹ lệ quá mức, diện mạo lại quá âm trầm, tổng hợp lại hiểu quả làm cho Mặc Ngưng Sơ hoàn toàn rối loạn.
Nàng bắt đầu liều mạng vùng vẫy, sử dụng hết sức lực giãy dụa toàn thân "Ta đào hôn, không phải muốn cô độc cả đời. Ta, ta còn muốn lập gia đình, ngươi đừng xen vào việc của người khác."
"Vậy ngươi muốn gả cho ai?" Sắc mặt nam tử sa sầm, sợi tóc màu đen ẩn lên vẻ cấp bách bức nhân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...