Mặc Ngưng Sơ bị chất lỏng nóng bỏng kia làm cho bị sặc, ho khan đến chết đi sống lại, lại phát hiện sắc mặt Nạp Lan Lân không thế nào tốt, da thịt trong suốt bị mồ hôi thấm ướt, hai mắt nhắm thật chặt, dường như không còn hô hấp vậy, phản ứng như thế tuyệt không giống như là nội tâm phát điên, an tĩnh quỷ dị.
Nàng khẩn trương nhảy đến bên cạnh, chọc chọc gương mặt tuấn mỹ như điêu khắc: "Lân..... Lân....."
Trả lời nàng là hô hấp hơi yếu của hắn.
Mặc Ngưng Sơ có chút luống cuống, luống cuống tay chân đi xem mạch của hắn, lại chợt bị một luống hơi thở nội loạn bắn ra, lập tức bị dọa một cái, lau trán của hắn, nóng đáng sợ!!
Loại phản ứng này nàng ở trong sách gặp qua một chút, trong sách có ghi lại, này được gọi là "Tẩu Hỏa Nhập Ma", bởi vì khu động chân khí mạnh mẽ, mà sinh ra một loạt phản ứng vừa thương thân lại làm tổn hại phổi, nghiêm trọng sẽ phá hư người tinh lực, thậm chí có thể tử vong!
"Ta, ta lập tức cho chàng thuốc giải!!" Mặc Ngưng Sơ sắp khóc, nàng vốn định là muốn trêu cợt hắn, nhưng không có nghĩ đến làm cho hậu quả nghiêm trọng như vậy.
Nàng cuống quít đứng lên, đi đến tủ treo quần áo, lôi ra cái rương cất giấu phía dưới, từ bên trong ngăn nhỏ thứ ba lấy ra một bình sứ, tâm hoảng ý loạn vẹt miệng bình, thận trọng thả vào trên môi hắn, đút một ngụm nhỏ, nhưng chút dịch kia thể lại theo khóe môi hắn chậm rãi rơi xuống, không một chút uống xong.
Nàng nóng lòng, một hớp đem bình nhỏ gì đó đổ vào trong môi mình, nắm được cằm Nạp Lan Lân, ép buộc hắn tách miệng ra, dùng lưỡi của mình từng chút đem thuốc vượt qua.
Khi thuốc giải theo môi của hắn chậm rãi chảy vào.
Hắn cũng lập tức mở lên hai mắt đen nhánh.
Như vì sao trong nháy mắt, quay cuồng sáng ngời sắp đốt cháy tất cả ngọn lửa.
Mặc Ngưng Sơ bỗng chốc run lên.
Bởi nàng vẫn còn vì một đôi mắt xinh đẹp biết nói nào đó "đạt được sau một loại tà tứ", để cho nàng sợ hết hồn hết vía.
"Chàng, chàng cư nhiên lừa gạt....."
Lời còn chưa dứt.
Thân hình người nam nhân vốn là nên nằm trên mặt đất nửa chết nửa sống vừa động, cả người Mặc Ngưng Sơ đã bị cuồn cuộn nổi lên, chống đỡ ở bên tường, làn da tinh tráng đè ép lên người của nàng, không lưu một tia một hào khe hở.
Hắn chậm rãi cúi đầu, dùng ngón tay thon dài nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn như nai con đáng thương đáng yêu của nàng, khẽ mỉm cười: "Quả đào nhỏ, nàng làm vô cùng tốt."
Nếu như không phải là nghe nhầm, hai chữ "rất tốt" bị bị hung hăng tăng thêm âm đọc.
Mặc Ngưng Sơ lui về phía sau rụt một cái, có chút chột dạ xoay tầm mắt: "Không có, không thể nào....."
Đã có là ngưng. Nạp Lan Lân híp hai mắt, môi cách môi nàng chút xíu cự ly, nóng bỏng tự nhiên trọc khí nóng không chút khách khí phun vẩy vào trên mặt của nàng: "Hội đèn lồng ngày mai, các cuộc liên hoan từ nay trở đi, sau đó là đại lễ cả nước, toàn bộ không cần đi."
Mặc Ngưng Sơ trợn to hai mắt: "Tại sao ——!!"
Chữ "sao" khi ngón tay hắn chen vào khu vườn bí ẩn nơi hạ thân nàng, kéo dài thay đổi âm điệu, cuối cùng bị hắn hôn sâu vào môi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...