Trừ Thái hậu và Quý phi là được kiệu mềm nâng đi, các cung phi còn lại đều do cung tỳ của mình đỡ đi về phía trước.
Mặc Ngưng Sơ là Mỹ nhân, gần như đi cuối cùng trong đội ngũ, mà so với các nương nương cung khác, nàng chỉ có một tì nữ là Tiểu Mỹ, thoạt nhìn thế lực đơn bạc, không có dáng vẻ gì. Nhưng cố tình nàng lại là nữ nhân được bệ hạ cưng chiều nhất làm các cung nữ khác ít nhiều có cảm giác hâm mộ cùng ghen tị, tụm năm tụm ba lại một chỗ, cười nói với điệu bộ phóng túng, thỉnh thoảng chỉ chỉ chỏ chỏ về phía nàng, cố ý cô lập nàng.
Mặc Ngưng Sơ cũng không để ý, nếu có thể, thậm chí nàng muốn theo tính toán của Phong Nhu Tuyết, giả vờ trúng độc, không thể tham dự bữa tiệc, nhưng hậu quả sẽ là hoàng đế đại gia sẽ dời tiệc ngắm hoa đến Ngưng Lộ cung, chưa nói là đem thể diện của Thái hậu vứt bỏ, còn có thể làm nàng vô tình nhận danh hiệu “hồng nhan họa thủy”…
Văn võ bá quan đều có mặt, các ca ca phụ thân nhà mình giữ chức vị quan trọng, tất nhiên sẽ là nhân vật quan trọng.
Nếu như làm ra chuyện rắc rối nào, đoán rằng phụ thân lại muốn trình diễn tiết mục “đoạn tuyệt quan hệ phụ tử”, sợ là mẫu thân ở nhà sẽ phải khóc đến chết đi sống lại, các ca ca lại càng chắc chắn liên tiếp đến trông nom dạy dỗ___liên tục suy tính, nàng vẫn nên ngoan ngoãn làm tốt bổn phận của chính mình, cũng may vị trí của Mỹ nhân ở rất xa, nàng chỉ cần ăn uống thật tốt, chờ sau khi tất cả chấm dứt, mới đi tìm Phong Nhu Tuyết tính sổ.
Hoa trong Ngự hoa viên đua sắc khoe màu, bố trí cực kì xa hoa, nương nương các cung trang điểm lên mặt mỗi người như trăng sáng, mềm mại quyến rũ, vị trí của các phi tần ở giữa các bụi hoa, cùng trăm hoa đồng loạt đọ sắc đọ hương, đẹp không sao tả xiết.
Các đại quan viên đã ngồi vào chỗ và chờ đợi, Mặc Ngưng Sơ tinh mắt liền phát hiện ra người thân nhà mình, cha là tể tướng chức cao, ngồi ở chỗ gần Kim Quang điện nhất, sau đó ngoại trừ nhị ca Mặc Liên Thành đang ở biên quan không cách nào trở về, hai ca ca mặc trường sam bạch ngọc, đội thanh mộc quan, anh tuấn đến trời giận người oán, khiến cho tiểu cung nữ hầu hạ bên cạnh cũng không khỏi nhìn thêm vài lần.
Tam ca Mặc Lưu Vân phong lưu phóng khoáng, mỉm cười nói chuyện với tiểu tỳ nữ bên cạnh, vẻ mặt dịu dàng mang theo một tia cợt nhả, làm cho nữ tử kia đỏ mặt ngượng ngùng, so sánh với đại ca chính trực như lão già, thật sự là khác nhau một trời một vực.
Mặc Ngưng Sơ che miệng len lén cười, vốn định khiêm tốn ngồi vào chỗ ngồi xa xa trong “tiệc mỹ nhân”, nhưng sau đó lại không có cách nào như ý nguyện, mới vừa ngồi xuống, Tử Uyển điện hạ kim quang lấp lánh liền chạy tới, thân thiết kéo tay nàng, mạnh mẽ lôi nàng đi về phía chỗ ngồi của vương gia công chúa.
“Ngươi là phi tử hoàng huynh sủng ái, sao có thể ngồi cùng một chỗ với những phi tử nhỏ nhoi này? Ta đã đáp ứng hoàng huynh, chiếu cố ngươi thật tốt, quyết không thể ủy khuất ngươi.”
“Không…Không, tuyệt không uất ức.” Khóe miệng Mặc Ngưng Sơ co giật phản kháng, tiếc rằng Tử Uyển điện hạ đã từng luyện võ, hạt đậu nho nhỏ như nàng tuyệt không là đối thủ của nàng ấy, liền bị bắt lên phía trước. Đáng lẽ hôm nay Tử Uyển điện hạ mặc cung trang màu tím hoa lệ vô cùng, phía trên dùng sợi tơ vàng thêu chim sơn ca, mắt chim dùng bảo thạch tô điểm, dưới ánh mặt trời, lấp lánh không gì sánh được, làm cho mọi người nhìn chăm chú hết sức, hôm nay lại có thêm nàng, hầu như tất cả tầm mắt mọi người đều tụ về đây.
Lập tức nghị luận ầm ĩ, bốn phía bắn tới đủ loại ánh mắt nhiều chuyện.
Phụ thân, ca ca nhà mình khẳng định đang nhìn, những cung phi cung tỳ kia khẳng định cũng đang nhìn qua đây, tất cả mọi người đang nhìn nàng…Mặc Ngưng Sơ phản kháng không có hiệu quả, liền dứt khoát vẻ mặt bình tĩnh thẳng lưng, lại vẻ mặt bình tĩnh mím môi lại, thu hơi thở chậm rãi đi theo sau lưng Tử Uyển, không kiêu ngạo không tự ti, không mất một chút khí phách.
Ngự hoa viên thay đổi thực an tĩnh, mọi người nhìn nữ tử thanh lệ tựa như tinh linh, như một luồng gió thổi phất qua trăm hoa nở rộ trong Ngự hoa viên.
Ánh mặt trời chiếu xuống rực rỡ, nàng cất bước bước lên lầu các màu vàng kia, trong mắt một đám những kẻ long phượng kiêu tử ngồi ở đó sáng ngời rực rỡ, quả thật sáng rực tới mức làm cho đám người xung quanh đều ảm đạm thất sắc.
Hoa trong Ngự hoa viên nở rộ xinh đẹp, cảnh đẹp như thế cũng không theo kịp khi nàng chậm rãi đi ngang qua khẽ cười một tiếng, khuynh thành tuyệt sắc, vĩnh hằng bất diệt.
Mọi người vẫn còn hoảng hốt muốn nhìn nàng kia rõ hơn, bên ngoài Ngự hoa viên, một đội ngũ chỉnh tề nhẹ bước tới, công công hắng giọng trang nghiêm hô: “Bệ hạ giá lâm! Thái hậu nương nương giá lâm!!!”
Trong Ngự hoa viên mùi hoa bốn phía, hương thơm nồng nàn.
Khắp nơi rối rít quỳ, trán chạm đất, hô to lời lễ nghi chúc phúc, bóng dáng màu vàng sáng kia liền chậm rãi đến.
Đây là lần đầu tiên Mặc Ngưng Sơ thấy bộ dáng khí thịnh lăng nhân (chỉ nét mặt giận dữ khiến cho ai nhìn cũng khiếp vía) của Nạp Lan Lân như vậy, rũ con mắt, đem khí thế đế vương nồng đậm đọng lại trên khuôn mặt lạnh lùng nhưng họa thủy kia của hắn, một đoạn tóc đen nhánh được kim quan buộc cao trên đỉnh đầu, còn lại để rủ xuống, lộ ra uy nghiêm và xinh đẹp, hắn mím thật chặt môi mỏng, con ngươi vô cùng thâm thúy khẽ giương, nhìn quanh bốn phía một lượt.
Mà tầm mắt rơi vào người bên cạnh Tử Uyển, khóe môi lạnh lùng của hắn khẽ giơ lên, vô cùng dọa người.
Mặc Ngưng Sơ sợ run cả người, chột dạ cúi đầu thấp hơn.
Cũng may hắn không có ở trước mặt dạy dỗ nàng, chỉ lạnh nhạt đi lên vị trí ngồi, nhưng một cái chi tiết nhỏ của đế vương bị Thái hậu ở bên cạnh nhìn trong đáy mắt, màu sắc con ngươi của bà dần dần trở nên lạnh, chuyển một cái liền biến mất, sau đó dắt tay Nạp Lan Lân, cùng ngồi lên chỗ cao nhất, mọi người lại hô to vạn tuế lần nữa, âm thanh rung trời, kể cả hoa trong Ngự hoa viên cũng trở nên run rẩy.
Bữa tiệc bắt đầu, các cung nữ nối đuôi nhau vào, đem từng món ngon rượu ngon bưng lên, đàn sáo tấu nhạc, thật là vui vẻ.
Các đại thần nâng cốc cười nói, mong được ân sủng của hoàng đế mà kính rượu bệ hạ nương nương.
Trên vũ đài, các vũ linh (giống vũ cơ, ngôn ngữ hiện đại gọi là diễn viên múa) nhẹ nhàng múa, tay áo dài mềm mại như nước, giống như bươm bướm bay lượn tung tăng trên đài dựng ở Ngự hoa viên.
Thái hậu nương nương rất có thủ đoạn, vẫy vẫy tay xuống phía dưới, lập tức có vài nữ tử vô cùng xinh đẹp đi vào trong tiệc phi tần, thay thế cung tỳ rót rượu gắp thức ăn cho Nạp Lan Lân, rất biết hầu hạ hắn.
Mà Nạp Lan Lân cũng không có cự tuyệt, mặc dù hắn ăn rất ít, nhưng cung phi bên cạnh cũng hết sức săn sóc, cười duyên dùng đũa gắp thìa bạc ra, lần lượt đưa lên miệng hắn, trong lúc đó còn nhẹ nhàng gật đầu cười một cái với cảnh múa hát bên dưới.
Mặc Ngưng Sơ ở dưới ánh nhìn đăm đăm, cũng không biết như thế nào, mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, thấy hắn bị một đống lớn mỹ nhân bao quanh, bỗng nhiên một cỗ khí chạy toán loạn trong lục phủ ngũ tạng, làm đầu óc nàng choáng váng.
Tử Uyển không biết lúc nào cũng đã chuồn mất, thấy sắc quên bạn đến kề sát đại ca của nàng, mà vị điện hạ này vốn đi một mình trong cung, mọi người thấy thế nhưng không thể trách. Đáng thương cho nàng, bị đẩy lên cái vị trí “bị xem xét” này, trong ngực ngột ngạt nhưng không có chỗ phát tác, không thể làm gì khác hơn là thở phì phò quay đầu lại ăn ngấu nghiến thức ăn trên bàn mình, cho đến khi trong miệng đầy thịt, suýt thống khổ nghẹn chết thì trước mắt đột nhiên đưa tới một chén canh, tiếp theo một thanh âm nhu hòa giàu từ tính vang lên: “Ăn chậm một chút, không có ai giành với nàng.”
_________________
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...