Tiểu Yêu Tinh, Đừng Gây Chuyện

1.
Hai mẹ con cô song kiếm hợp bích, hậu quả là gì? Không những đánh cho kẻ thù tan tác, còn tiện thể dọa luôn cả ngươi xem sợ đến run rẩy, nhận được sự kính nể thật sâu.
Nhìn bộ dạng thê thản bỏ chạy của Jack, cô vô cùng vui vẻ, phủi tay vài cái, hừ một tiếng rồi nhào vào lòng anh cười khanh khách.
Có điều, không hổ là con gián đánh mãi không chết, 3 ngày sau, Jack lại chạy đến bày ra bộ mặt đáng thuwowgn như cún con nhằm khiến cô động lòng trắc ẩn. Nhưng mà hình như người này đã quên, trước giờ luôn là người khác mềm lòng với cô, làm gì có chiều ngược lại?
- Khả Di, phải làm thế nào em mới tha thứ cho anh?
- … - Nhìn khuôn mặt tuấn tú trắng mõn lờ mờ lộ ra vài vết bầm tím, khóe miệng cô khẽ cong lên. Mẹ của cô, ra tay quả nhiên không tầm thường.
- Anh biết anh sai rồi. Khi đó anh còn quá trẻ, chưa suy nghĩ chín chắn nên mới làm ra những chuyện như vậy.
- … - Cô liếc mắt một cái. Còn quá trẻ? Tính ra khi đó anh ta còn lớn tuổi hơn cô của hiện tại đấy.
- Em phải tin anh. Anh hiện tại đã biết sai rồi. Anh thề, chuyện đó tuyệt đối sẽ không lặp lại nữa. Anh yêu em thế nào, em biết rõ mà. Người kia anh đã gặp rồi. Anh ta không hợp với em đâu. Tính tình hai người khác nhau, môi trường sống cũng khác nhau, làm sao có thể hòa hợp được? Hiện tại có thể anh ta thấy em khác biệt nên có chút hứng thú, nhưng thời gian qua đi, hứng thú ban đầu không còn, anh ta còn có thể tiếp tục đối tốt với em sao? Giữa hai người luôn có khoảng cách không bao giờ có thể phá bỏ được.
- >o< - Cô rốt cuộc bùng nổ. Anh ta lảm nhảm thì cũng thôi đi, tại sao còn lôi cả Cây kim cương của cô vào? – Anh nói xong chưa?
- Khả Di…
- Giờ đến lượt tôi. – Cô trừng mắt, hận không thể bắc loa lên mà hét to. – Thứ nhất, từ khi gặp lại anh tôi đã biết mình không còn trách móc hay giận dữ gì anh nữa rồi.
- Thật không? – Jack mừng như điên, nhưng nụ cười còn chưa kịp nở trên môi đã bị nghiền nát.
- Bởi vì tôi không còn quan tâm nữa. Quá khứ đối với tôi mà nói chẳng còn ý nghĩa gì cả. Tôi chỉ biết hiện tại tôi đang rất hạnh phúc, và hạnh phúc của tôi không có anh.
- …
- Thứ hai, trước đây tôi cũng nghĩ giống anh, rằng chỉ có người cùng tính cách mới có thể ở chung một chỗ lâu dài, nhưng hiện tại tôi mới hiểu, tôi đã sai. Khi tôi ở bên cạnh anh, chúng ta cùng gây chuyện, cùng chọc phá mọi người, rồi lại cùng chạy trốn, thật sự rất vui vẻ. Nhưng khi tôi ở bên anh ấy, tôi gây chuyện, anh ấy giải quyết, tôi quậy phá, anh ấy bao dung, tôi tùy hứng, anh ấy một mực chiều theo, anh có biết tôi hạnh phúc đến thế nào không? Không chỉ là vui vẻ, còn có ấm áp cùng an tâm, cái cảm giác mà anh không bao giờ có thể cho tôi. Từ khi quen biết anh ấy, tôi dường như lại dũng cảm hơn một phần, bởi vì tôi biết, dù có chuyện gì xảy ra, anh ấy cũng giúp tôi chống đỡ. Anh có hiểu được không?
- Em… em yêu… anh ta? – Jack suy sụp. Biểu hiện của cô mỗi khi nhắc đến người kia hoàn toàn khác xa với tưởng tượng của anh. Chẳng lẽ… anh thật sự đã sai lầm rồi?
- Đúng vậy, có vấn đề gì sao?
- Em lặp lại lần nữa! – Một bóng đen đột nhiên nhảy bổ ra túm chặt lấy vai cô, hai mắt dán chặt vào khuôn mặt xinh xắn của cô, mặc dù đã cố kiềm chế nhưng khóe môi vẫn cong lên thành một nụ cười thật tươi.
- Anh Hạo Trạch à, anh lại học xấu nữa rồi. Sao khi không lại nghe lén người ta? – Cô nhíu nhíu mi đánh vào người anh một cái.
- Khả Di, nói đi nói đi, em mau nói lại đi. Vừa rồi em thừa nhận em yêu anh, đúng không? Mau nói lại a, anh muốn nghe. Khả Di ~
- Im lặng! – Cô trợn mắt, nhưng nhìn thấy khuôn mặt ỉu xìu của người nào đó lại nhịn không được bổ sung một câu. – Từ giờ trở đi ngày nào em cũng nói, cho anh nghe đủ.
- ^0^ - Quả nhiên sắc mặt anh bùm một cái rạng rỡ như nở hoa, tươi cười nhìn cô như một đứa trẻ được cho kẹo.
- Còn anh, anh nên từ bỏ đi thôi. – Cô tiến lên định vỗ vai Jack, nhưng tay còn chưa chạm tới mục tiêu đã bị người nào đó mặt nhăn mày nhó kéo trở lại.

- Tại sao em có thể ở trước mặt anh thân mật với người đàn ông khác? – Tiếng nói ai oán vang lên bên tai khiến khóe miệng cô run rẩy.
- Anh Hạo Trạch, anh lại học được cái này từ ai?
- Học cái gì? – Anh ngơ ngác. Anh vưa rồi cũng không có làm việc xấu mà?
- … - Cô mở to mắt, véo véo mặt anh một chút. – Anh nha, không ngờ cũng ghen tuông dữ như vậy, thật là đáng yêu!!
- Khả Di, anh…
- Khả Di? Gọi thân mật quá nhỉ? Anh phải biết, từ khi anh lựa chọn phản bội cô ấy, hai người đã không thể quay lại như xưa được nữa. Cho nên, làm phiền anh gọi cô ấy Chu tiểu thư, miễn cho tôi tức giận sẽ tìm anh tính sổ. – Anh ôm cô vào lòng khẳng định chủ quyền, gằn giọng cảnh cáo.
- Ha ha… - Jack bỗng bật cười, một nụ cười khiến người ta nhìn vào mà đau lòng. – Tôi sai rồi. Anh quả nhiên hợp với cô ấy. Hai người mới thật sự là một đôi tuyệt hảo.
- Cám ơn. – Khả Di từ trong lòng anh ngẩng đầu, vẫy vẫy tay tiễn khách. – Khi chúng tôi kết hôn nhất định sẽ mời anh. Nhớ mừng nhiều nhiều chút, biết đâu tôi vui vẻ sẽ xếp cho anh nửa chỗ ngồi. Tôi rất hào phóng có phải không? Há há…
- … - Jack chết lặng. Kết hôn? Cô lại chủ động nói đến hai chữ kết hôn? Trước đây, cho dù quan hệ cảu bọn họ có tốt đến đâu, mỗi lần anh nhắc đến chuyện tương lai cô đều lờ đi. Thì ra, không phải cô không thích lập kế hoạch cho tương lai, mà do chưa gặp được người thích hợp ma thôi. – Khả Di, em nhất định phải hạnh phúc đấy!! – Jack mỉm cười, nụ cười thê lương đến tận xương. Anh đã sai, nhưng khi biết thế nào là hối hận thì đã muộn, bởi vì trên đời này căn bản không có thuốc chữa hối hận.

Đợi Jack đi xa, anh lập tức cúi đầu hôn cô, mạnh mẽ như muốn trừng phạt, lại triền miên ẩn chứa cưng chiều khiến cô không khống chế được mà chìm đắm trong đó.
- Anh… anh… - Cô tựa vào ngực anh thở dốc, liên tục vung tay đáng vào người anh. – Đây là nơi công cộng, anh… anh sao có thể… thật là xấu hổ, trời ạ…
- W-w – Dường như hiểu ra lời cô nói, anh ngây người mấy giây, lập tức mặt mày đỏ bừng, vội vội vàng vàng lôi kéo cô rời đi trong biết bao ánh mắt với đủ thứ cảm xúc.
- Ha ha ha ha… - Nhận ra sự quẫn bách của anh, cô vô cùng không phúc hậu há miệng cười to, khiến bước chân người đằng trước lảo đảo một chút, đầu lại càng cúi thấp hơn.
---------------------------------------
2.
- Con về rồi!!! – Cuối tuần, cô tung tăng ôm một đống quà cáp này nọ về nhà. Vừa bước vào đã thấy cả nhà đang ngồi bên bàn trà ăn bánh quy, cô không do dự ném luôn đồ đạc sang một bên lao tới chộp hai tay hai cái bánh, sau đó cười he he sà vào lòng anh chậm rãi thưởng thức mĩ vị, vừa ăn vừa xuýt xoa. – Ôi chao! Bánh quy thật là ngon! Mẹ, mẹ lại kiếm được nguồn mới sao? Tuyệt vời!!
- Loi choi như một con khỉ, nhìn con như vậy ai lại nghĩ là tiểu thư khuê các chứ? – Ông Viễn Hàm nhíu mày, nhưng thanh âm không che dấu được sự cưng chiều.
- Con ứ cần cái gì phong phạm tiểu thư, giả tạo chết. – Cô bĩu môi, chớp chớp mắt nhìn anh. – Hơn nữa nha, anh Hạo Trạch nói con như vậy rất đáng yêu, có đúng không?
- Ừ - Anh cẩn thận đưa nước trà đến bên miệng cô, cười cười gật đầu.
- Trước giờ anh vẫn nghĩ chú dì chiều em đã đủ dọa người rồi, không ngờ nay còn xuất hiện một người có trình độ cao hơn hẳ. Haizzz… em họ à, số em thật là tốt. – Quân cảm thán, há miệng cắn miếng bánh quy cái rắc.
- Thế nao? Anh ghen tị? – Cô vênh mặt đắc ý.
- Đúng nha, anh ghen tị muốn chết rồi đây.
- Thật có lỗi, cho dù anh có ghen đến héo rũ em cũng không nhường anh Hạo Trạch cho anh đâu. Mặc dù em không kì thị BL, nhưng người đàn ông của em tuyệt đối không thể dính dáng đến kẻ nào khác, kể cả nam lẫn nữ. Anh họ yêu quý, anh vẫn là từ bỏ đi thôi.

- @@ - ‘Nhóc con chết tiệt, anh khi nào thì có khuynh hướng đặc biệt như vậy hả??? Anh thích mỹ nữ, mỹ nữ đó.’

- Hai đứa có từng nghĩ đến chuyện kết hôn không? – Bà Y Ngưng dò hỏi.
- Kết hôn? Nghe cũng thú vị đó. – Cô cười nhăn răng.
- Con im lặng cho mẹ. – Bà Y Ngưng trừng mắt. – Mấy ngày không ăn chổi nên ngứa da có phải hay không? Đợi mẹ nói chuyện với Hạo Trạch xong sẽ quyết đầu với con. Hạo Trạch, cháu có muốn cưới Khả Di nhà bác không?
- Đương nhiên ạ. – Hai mắt anh sáng rực. Anh còn đang đau đầu không biết nên nói như thế nào để bố mẹ cô đồng ý gả con gái cưng cho anh, ai ngờ mẹ cô lại gợi chuyện trước. Đây còn không phải đại biểu đã vừa ý người con rể là anh hay sao? – Cháu muốn lấy Khả Di, càng sớm càng tốt. Cháu đã nói chuyện với bố mẹ, mẹ cháu nói, chỉ cần hai bác đồng ý, bố mẹ cháu lập tức bay sang đây bàn chuyện hôn lễ.
- Tốt. – Ông Viên Hàm gật gù, rất là hài lòng về sự chân thành trong mắt anh.
- Thật sao? Tốt quá! – Bà Y Ngưng vô cùng kích động, nắm lấy tay anh rưng rưng nói. – Bác giao Khả Di cho cháu, cháu nhớ phải chăm sóc bản thân thật tốt, đừng để bị con bé làm cho tức chết, biết không?
- @-@ - ‘Bác gái, bác cũng quá… thẳng thắn rồi.’
- Mẹ đáng nói cái gì vậy chứ? Kết hôn gì? Hôn lễ gì? – Cô nhăn mũi, trong lòng dấy lên dự cảm chẳng lành.
- Biến, đừng có làm mẹ mất hứng. Hạo Trạch, bác muốn hai đứa làm đám cưới trong năm nay, cháu thử bàn bạc với bố mẹ xem có được không.
- Được ạ được ạ. – Anh mừng như điên gật gật không ngừng. – Bố mẹ cháu mong sao ngay hôm nay cháu đem con dâu về, làm sao có thể phản đối chứ? Hơn nữa, hai người họ cũng rất thích Khả Di, luôn xuýt xoa rằng mình không thể sinh được một cô con gái đáng yêu như cô ấy.
- Thật sao? Trời ạ, như vậy thì tốt quá rồi. – Bà Y Ngưng cười không khép miệng lại được. – Vậy đi, sinh nhạt Khả Di cũng sắp tới rồi. Hôm đó bác sẽ công bố chuyện của hai đứa, cuối năm sẽ làm đám cưới luôn. Đợi bố mẹ cháu sang đây chúng ta sẽ bàn bạc cụ thể, cháu thấy có được không?
- Được ạ. – Anh thỏa mãn gật đầu, ngây ngô cười như một tên ngốc.
Vài tháng nữa thôi anh có thể cưới người con gái mình yêu về nhà, cả đời sống bên cạnh cô, chăm sóc cô, sủng cô, cùng cô xây dựng nên gia đình nhỏ hạnh phúc… Ôi chao, đây là sự thật sao? Anh có cảm giác là mình đang nằm mơ, đừng ai rỗi hơi đi đánh thức anh nha~
- Đợi một chút. – Cô đứng bật dậy. – Mẹ, con khi nào thì đồng ý lấy chồng? Lại còn là trong năm nay?
- Biến, người lớn nói chuyện, trẻ con không được xen vào. – Bà Y Ngưng xua tay, trực tiếp tảng lờ sự phản kháng của cô.
- Anh Hạo Trạch, em không đồng ý, anh không được ép buộc em, nếu không em cho anh đẹp mặt. – Cô đổi đối tượng, trợn mắt đe dọa anh.
- Khả Di, lấy anh không tốt sao? Vì sao em không đồng ý? – Anh buồn bã nhìn cô.
- Bỏi vì… bởi vì… - Cô nhăn mày suy nghĩ nửa ngày mới lí nhí lên tiếng. – Em còn đang đi học.
- Lấy anh rồi em vẫn có thể tiếp tục đi học mà.
- Em không muốn có con quá sớm.
- Anh đảm bảo với em, anh sẽ không ép buộc em sinh đứa nhỏ khi em chưa sẵn sàng.

- Em con chưa chơi đủ.
- Kết hôn xong em có thể tiếp tục chơi. Anh sẽ không quản lí bất cứ hành động gì của em. Chúng ta vẫn sẽ như bây giờ, em gây chuyện, anh giúp em giải quyết hậu quả, có được không?
- Nhưng mà…
- Trong nhà em là lớn nhất. Tiền anh kiếm được đều đưa hết cho em giữ, người cũng do em quản luôn. Chỉ cần em nói một tiếng, dù việc khó đến đâu anh cũng làm cho em. Khả Di, đồng ý làm vợ anh được không?
- … - Cô chớp chớp mắt. Nghe qua có vẻ thật hấp dẫn. Có điều… - Không phải trước khi kết hôn đều phải cầu hôn à?
- Được, anh sẽ cầu hôn em. Em muốn như thế nào cứ việc nói, anh đều làm hết. – Anh cam đoan, nhưng lại bị cô phũ phàng cắt ngang.
- Không không, ý của em là… - Cô gạt tay. - … em còn chưa có cầu hôn anh, sao anh đã vội vã muốn gả cho em rồi?
Rầmmm…
Người nào đó vinh quang lăn đùng ra ngất xỉu.
---------------------------------------
3.
- Không đâu…
- Khả Di, ngoan nào, đừng động.
- Không muốn, em không muốn…
- Ngoan, nghe lời, anh biết Khả Di của anh rất ngoan mà.
- Không cần, không được, em không muốn… huhuhu…
- Khả Di, anh sẽ đối xử thật tốt thật tốt với em mà, em tin anh đi.
- Em biết…
- Cho nên ngoan ngoãn một chút, đừng nháo nữa.
- Nhưng mà em không muốn đâu… hu hu… anh không được ép em… không được ép buộc em… hu hu hu…
- Khả Di~
- Em ghét anh, em ghét anh… hu hu hu… anh ép buộc em… hu hu hu… anh không thương em… hu hu hu…
Tiếng khóc kinh thiên động địa của cô đã thành công hấp dẫn sự chú ý của nhóm người đang bận rộn bên ngoài.
- Bọn họ đang làm cái gì vậy? – Huyền Chi mở to đôi mắt ngơ ngác nhìn Vỹ.
- Chẳng lẽ… Giám đốc bắt nạt Khả Di? – Tố Tố sắn tay áo. – Giỏi cho Giám đốc ngày thưởng luôn tỏ ra lạnh lùng xa cách, không ngờ lại là một tên vũ phu. Hôm nay Đinh Tố Tố này phải thay trời hành đạo…
- Đừng manh động. – Bà Y Ngưng đẩy hết cái đám lâu la kia ra sau vài bước, trợn mắt. – Đúng là trẻ nhỏ không hiểu chuyện. Nghe a nghe a, không thấy thanh âm Khả Di đang ngày càng đứt quãng sao?
- Thế thì sao ạ? – Elvis ngẩn người, chẳng hiểu cái mô tê gì.
- Ha ha ha ha… - Trong khi đó, bà Thuy lại vui sướng cười to, trong lòng đã bắt đầu tính toán đến việc chuẩn bị đồ dùng cho trẻ sơ sinh.

- Ngu ngốc! – Quân lườm Elvis một cái đầy khinh bỉ, sau đó quay sang bà Y Ngưng cười lấy lòng. – Dì à, vẫn là dì lợi hại.
- Còn phải nói? – Bà Y Ngưng vỗ ngực đắc ý, hùng dũng dần đầu đoàn quân tiến về phía cánh cửa. – Bà thông gia, đi, chúng ta đi bắt gian, xem con nhóc kia còn dám lớn tiếng đòi hủy đám cưới nữa hay không.
- Tốt. – Bà Thùy cười không ngớt miệng, hớn hở xoay người đi theo.
- Bắt gian? – Tố Tố và Viễn Tu cùng thốt lên, sau đó kích động nắm tay nhau chạy theo xem náo nhiệt.
- Tôi nghĩ, chúng ta vẫn nên tránh đi thì hơn. – Ông Viễn Hàm đề nghị.
- Đúng, tránh trở thành ruồi muỗi chết thay. – Ông Nhiên gật gù đồng tình. – Vẫn là đi chơi vài ván cờ đi thôi!
- Được.
Bên này hai ông thông gia vui vẻ luận bàn trên bàn cờ, bên kia hai bà đã xông tới cửa, cùng lúc giơ chân lên đạp một cái, ăn ý đến không nói nên lời.
Rầmm…
Cánh cửa đáng thương máu chảy đầm đìa ngã xuống, đung đưa đung đưa một hồi mới yên vị.
- @@ - Tất cả mọi người đều trố mắt, không khí lắng đọng đến quỷ quái.
Bà Y Ngưng hiện tại rất muốn ngất xỉu tại chỗ.
Còn bà Thùy lại hận không thể ôm gối mà khóc ròng.
Tại sao?
Tại sao a~ ~
Lúc này, trên thảm lông mềm mại, cô giống như nữ vương cưỡi trên người anh, đôi tay nhỏ bé hết đánh lại cào, giống như con mèo nhỏ tức giận, vừa khóc vừa nháo khiến anh không biết phải làm gì ngoài việc để cô tùy ý hành hạ.
Lại nhìn đến anh, trang phụ nhăm nhúm, tóc tai tán loạn, cúc áo còn bung ra mấy cái, cơ ngực rắn chắc vì thế mà như ẩn như hiện, nhưng anh cũng chẳng thèm quan tâm, chỉ chuyên chú vừa dỗ dành cô vừa cẩn thận đề phòng cô làm đau chính mình. Bộ dáng này, phải nói là vô cùng chật vật.
Hai người đều không ngờ cửa phòng lại đột nhiên bị mở ra, ngẩn người nhìn chằm chằm đám đông ở cửa, không phải nên phản ứng thế nào.
Vẫn là bà Y Ngưng và bà Thùy phản ứng nhanh hơn cả, lập tức cười ha ha lên tiếng, phá vỡ cục diện giằng co này.
- Bà thông gia, chúng ta vẫn nên tiếp tục chuẩn bị đám cưới đi thôi, đừng tốn công để ý đến bọn nhỏ làm gì.
- Đúng, đúng.
Hai người mẹ vĩ đại nhất hành tinh mang theo tâm trạng xấu hổ cùng nhau bỏ đi. Một vì đứa con gái hung hãn của mình. Một lại bởi thằng nhóc vô dụng minh dứt ruột đẻ ra. Nhưng chẳng ai biết, trong lòng người kia lại đang hết lời khen ngợi con mình.

Đợi mọi người đi hết, anh bất chợt đưa tay kéo một cái, trong lòng liền có thêm một cơ thể mềm mại. Thấy cô còn đang ngơ ngẩn như trên mây, anh cúi đầu, ở bên ta cô cười khẽ.
- Khả Di, trong sạch của anh đều bị em hủy rồi, em phải chịu trách nhiệm với anh.
- #,# - ‘Làm ơn, đây phải là lời thoại của cô mới đúng chứ?’
~-~-~-~-~ The end ~-~-~-~-~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui