Tiểu Du lạc đang ngồi ăn bánh chưng do mẫu thân làm, dáng vẻ rất mãn nguyện:
” Mẫu thân, con muốn sau này mỗi ngày đều được ăn.”
Nàng đang tay đan len ngẩng lên nhìn nó cười:
” Con ngoan sẽ làm cho ăn.”
Thần Thiên Phong đang ngồi đọc sách, tuy rằng nhìn vẫn rất chăm chú nhưng mà thần chí sớm đã đi tới nơi nào, lúc này bỗng dưng bị kéo lại, cũng
không nhanh không chậm nói:
” Hài tử gần đây con rất không ngoan”
Tiểu Du Lạc đang nhai dở miếng bánh không thể mở miệng, nửa ngày sau mới kịch liệt phản kháng:
” Phụ thân, người thật nhanh quên, cả chuyện hài nhi từng cứu người một
mạng cũng không chịu báo đáp, đã vậy còn trước mặt mẫu thân bêu xấu...”
Trong trí óc nho nhỏ tiểu hài tử luôn nhớ rõ... Ngày hôm ấy, nó đi tìm nàng,
không ngờ tới nơi lại thấy một cảnh hỗn loạn. Mẫu thân nó đứng ngơ ngác
không động đậy, nét mặt tràn ngập đau đớn. Vốn muốn tới an ủi lại phát
hiện Thần Thiên Phong đang bị thứ khói xanh ngùn ngụt túm lấy...không ai biết bởi tất cả đang ở trong thanh ảo( âm thanh gây ảo mị). Bàn tay nhỏ bé bịt chặt miệng cây sáo ngăn khói xanh kia, không ngờ bị nó hút hồn
rời thể. Tiểu hài tử vô cùng hoảng sợ nhìn thể xác lẫn cây sáo ngọc biến mất không chút dấu vết. Buổi tối, tiểu Du Lạc rất sợ nhưng còn sợ mẫu
thân thấy bộ dạng này của nó hơn. Cho nên vừa thấy nàng liền bỏ chạy.
Thần Thiên Phong một giây trước còn ngồi cạnh nàng, một giây sau đã chuyển sang dỗ dành tiểu hài tử:
” Ta đâu có quên, không phải khi nào con muốn cũng vui vẻ làm ngựa cho con cỡi sao?”
Tiểu Du Lạc vẫn chưa hết giận, quay mặt qua chỗ khác lại tình cờ nhìn thấy Uyên Đào liền sắc mồm sắc miệng:
” A, mĩ nhơn của phụ thân kìa, người tới cùng nàng nói chuyện đi, trả mẫu thân cho con.”
Thần Thiên Phong cơ mặt giật giật, kiểu nói chuyện này là ai dạy nó? Ánh mắt liếc sang nàng, nàng liền ngừng tay, cười trừ, sau đó quay sang tiểu
Lạc:
” Hài nhi, ta mệt, muốn về đi nghỉ rồi.”
Tiểu Du Lạc nghe xong lập tức “hiểu ý” liền trèo từ trên ghế xuống, chạy ra chắn trước mặt thiếu nữ áo hồng, dõng dạc tuyên bố:
” Mẫu thân ta mệt”
Uyên Đào liền cười, chìa chiếc giỏ trong tay ra:
” Vừa hay, ta có nhâm sâm nè”
Tiểu Tôn thần này bày ra bộ mặt chán nản:
” Cô Cô à, Mẫu thân ta là đang muốn cùng phu quân vận động cho đỡ mệt, còn muốn vào xem không?”
Uyên Đào nghe xong liền đỏ mặt, đưa giỏ nhân sâm cho nó rồi lập tức cáo từ.
Nàng đan len từ sáng tới giờ, quả thật thân thể có mệt mỏi, muốn nhờ Thượng
Thần hắn đấm bóp cho một chút. Thấy tiểu hài nhi mang theo giỏ nhân sâm
lớn vào liền tỏ rõ vui vẻ:
” A, a sâm này trồng trong vườn Thái quân a, rất qúy hiếm a!”
Tiểu Du Lạc đặt giỏ xuống, trễm trệ như người có công lớn, hướng thẳng đấng phụ mẫu lại một lần nữa dõng dạc:
” Uyên Đào tiên tử nói mang thứ này giúp hai người tăng sinh lực, mau chóng có thêm tiểu tiểu tôn tử.”
Nàng nghe xong liền sặc một cái, mặt đỏ tới mang ta. Trong lòng không khỏi
cầu khấn Thần Thiên Phong đối với chuyện xấu hổ của nàng trước kia giữ
mồm miệng một chút...
Hắn đương nhiên biết nàng đang nghĩ gì, thế nên chầm chậm phân phó:
” Đã vậy con mau mang hầm canh cho chúng ta đi.”
Hài tử biết rõ mình bị đuổi khéo, thế nhưng nghĩ tới tiểu tiểu tôn tử liền rất vui vẻ đi làm. Vừa ra khỏi cửa đã lớn tiếng gọi:
” Y Y tỷ tỷ, chúng ta đi hầm canh thôi, cùng góp phần trong công cuộc “kiến tạo” tiểu đệ đệ!”
“...”
“...”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...