Vẫn một mùi trầm hương nhè nhẹ, xung quanh ngoài ta ra còn có rất nhiều người, quan trọng là có người ta đang tìm kiếm.
Thần Thiên Phong dựa người bên án thư, mỉm cười nhìn ta:
” Nàng tỉnh rồi sao?”
Ta nhìn hắn thất thần một hồi mới dũng cảm tiến đến, tay run rẩy sờ lên má hắn, có chút lạnh. Giọng nói không kìm được có chút xúc động:
” Chàng, có sao không?”
Hắn không trả lời, nghiêng mặt tránh né bàn tay của ta.
” Chàng sao vậy? Không khỏe chỗ nào? Nói cho ta biết được không?”
Mấy người Ngược Khiêm, Khải Đồng cũng có mặt ở đây, biểu hiện lại kì dị,
không nhìn ta cũng không nhìn Thần Thiên Phong. Tiểu hồ ly cũng tỏ thái
độ khinh bỉ.
Người trước mặt bất ngờ gạt cánh tay ta sang một bên, vẻ mặt chán ghét lại như có muôn vàn đau khổ muốn che giấu, lạnh lùng:
” Thật cảm ơn ý tốt của nàng, nếu nàng đến đây vì lí này thì có thể đi được rồi. Ta muốn nghỉ ngơi.”
” Chàng giận ta sao?”
Bất ngờ cánh cửa bị đá mạnh một cái bật ra, ta vốn không để ý lại nghe thấy câu nói đầy khinh bỉ:
” Hay cho cái gọi là ân nghĩa của ngươi. Chữ “ chàng” kia thốt ra cũng
thật dễ dàng. Đàn ông bọn họ không có mắt mới vì ngươi chịu khổ sở.”
Uyên Đào kia đã lâu không gặp lúc này toàn thân tỏa sát khí, dám nghĩ nàng
ta sẽ một đao đâm chết ta lúc này cũng là không hả dạ.
” Ngươi
nhìn cho kĩ, nhìn xem hắn là ai? Quả nhiên nhiều năm như vậy vẫn không
thể phân biệt. Hắn đau lòng như thế cũng thật là...”
Giọng điệu của nàng bỗng trở nên thê lương.
” Thượng Thần đang ở Thước Minh Đài... Cũng sắp tới lúc...”
Ta không đợi Dương Tự nói xong liền ngay lập tức chạy tới Đài Thước Minh kia.
Trong sương mù vấn vít một thân bạch y đang đứng bên cạnh một bụi Kim Hoa, tư thế vẫn ung dung như thường ngày nhưng dáng vẻ rất xanh, giờ ta mới
nhận ra điều đó...
Thần Thiên Phong chậm dãi quay người lại, cười:
” Nàng cuối cùng đã đến, ta vẫn tưởng không thể gặp nàng lần...”
Không để hắn nói hết câu ta vội vàng chạy tới ôm lấy hắn, trực tiếp dùng
miệng ngăn lại. Hắn không từ chối, một hồi liền ôm ta thật chặt, giọng
nói thật nhẹ nhàng lại thắt chặt trái tim ta:
” Nàng muốn một kiếp trả ơn, ta đã chờ nàng không chỉ một kiếp, cũng đã giúp nàng trả ơn...”
Ta nghe hắn nói thật sự rất đau lòng, liền nói:
” Được rồi, ta biết chàng đối với ta thế nào, chàng yên tâm ta sẽ không
phụ chàng nữa, thật ra...ta từ lâu cũng rất thích chàng, chỉ là...không
đủ can đảm nói ra...”
Thần Thiên Phong ôm ta trong lòng, nhẹ nhàng vuốt tóc ta, ngọt ngào:
” Ngốc, không sao cả, giờ nàng nói ra vẫn còn kịp.”
Hắn nói xong lại không kìm được ho lên vài tiếng.
Ta mạnh dạn áp môi vào môi hắn, kì thật trước đây chưa từng mặt dày thế
này, không tránh khỏi chút xấu hổ, lại cố làm vẻ thản nhiên nói:
” Chàng còn ho một tiếp ta sẽ hôn chàng một lượt.”
Hắn cười, giọng nói đầy trêu chọc:
” Ta sống lâu như vậy cũng chưa từng thấy cô nương nào như nàng.”
” Chàng là đang chê ta sao?”
” Đâu có, ta rất thích.”
Trầm mặc một lúc thật lâu mới nghe hắn nói tiếp:
” Có điều, ta không còn nhiều thời gian nữa, hôi phi yên diệt vốn là không thể tránh.”
Ta vốn trong lòng rất đau nhưng không muốn hắn lo lắng, liền nói, da mặt cũng đã dày thêm mấy phân:
” Ta mặc kệ chàng sẽ không sao, hơn nữa có sao cũng phải để lại cho ta tiểu Thiên Phong, còn phải cho chúng ta danh phận!”
Thần Thiên Phong đoán trừng là chưa từng nghĩ ta sẽ nói mấy lời này, một lát mới cười:
” Như thế nàng thật lời lãi quá rồi.”
” Ta mặc kệ chàng, nếu không ta sẽ cùng chàng vu tận.”
Hắn “yếu ớt” như vậy có thể phản kháng sao? Lần đầu tiên ta tỏ tình không ngờ lại thượng phong như vậy.
...
Tình yêu quả thật rất ngọt ngào, lại không ngờ giữa trốn tử biệt sinh ly nhận ra điều đó, cũng thật giống một giấc mộng tình.
Ta dựa đầu vào ngực Thần Thiên Phong, lại đưa tay xoa lên da lạnh của hắn, hận không thể dùng hết hơi ấm của mình mà sưởi, cứ nắm chặt không
buông.
Thần Thiên Phong nhẹ nhàng nâng ngang mặt ta lên, hôn nhẹ vào trán, thật lâu sau lại cất giọng đều đều:
” Tiểu Y, nàng quả không còn là tiểu Liên hoa nữa rồi.”
Ta đưa mắt trực tiếp nhìn hắn khẳng định:
” Đúng, tiểu Liên hoa đã chết rồi! Nàng ta quá ngu ngốc! Thiếp không muốn cùng nàng ta quá nhiều quen biết.”
Đúng, cuối cùng bản thân cũng đã nhận ra tất cả những thứ kia cũng chỉ là biện hộ cho sự ngu ngốc.
Hắn không nói gì nữa, chỉ mạnh mẽ ôm ta vào lòng.
...
Lục Hải điện lúc này cũng chẳng có ai ngoài chúng ta, tiên tì toàn bộ đều
được đưa đến Thiên Cung hầu tiệc rượu. Ta nằm dựa vào vai Thần Thiên
Phong, lại nhẹ nhàng nói:
” Sau này thiếp sẽ sống thật tốt. Thiếp hứa danh dự với chàng đấy.”
” Cảm ơn nàng.”
...
Mặc dù thế khi Thần Thiên Phong đi rồi ta quả thực không chịu đựng nổi, một hai đều muốn đi theo chàng. Thế nhưng trước lúc đó chàng không muốn ta
đưa tiễn ta liền đáp ứng, không cùng chàng đến Tán Hồn cốc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...