Hai năm qua, nước Thiên Hoa dần trở nên phồn vinh, hoàng đế nước Thiên Hoa cũng dần buông lỏng một số kiềm hãm trên phương diện ngoại giao, nhưng chẳng ngờ, lá gan của bọn chúng đã lớn đến mức dám lập mưu hãm hại trọng thần.
Ánh mắt của Tiêu Nguyên Soái càng ngày càng lạnh. Ông ta vốn bị hoàng đế đẩy ra ngoài biên giới, đã không còn sốt sắng xử lý lũ gian tế kia. Nhưng nếu bọn chúng dám vươn móng vuốt vào trong phủ Nguyên Soái của ông ta thì lần này, ông ta nhất định phải để cho bọn chúng trả giá đắt!
Đại Lý Tự, thiên lao.
Gió lạnh chẳng biết từ đâu thổi đến trên người Vân Thư, âm u lạnh lẽo khác thường. Trong thiên lao đen kịt một vùng, xung quanh loáng thoáng có tiếng chuột kêu chói tai, bên chân thậm chí còn có thể cảm giác được gián bò lúc nhúc, vô cùng đáng sợ.
Vân Thư vô cùng bình tĩnh ngồi trên lớp rơm rạ mỏng manh được trải trong thiên lao, lờ đi hết thảy xung quanh, mắt khép hờ, ung dung bình tĩnh.
Chiêu trò đe dọa như vậy nàng đã nhiều lần gặp phải ở kiếp trước rồi. Thậm chí động tĩnh khi một chút ánh sáng xuất hiện nơi góc tối kia nàng cũng nghe rõ rành rành.
Sở dĩ nàng nhắm mắt lại chỉ vì cảm nhận động tĩnh bên kia tốt hơn.
"Vô dụng thôi, quận chúa." Âm thanh mỏng manh từ bên kia không tránh thoát được lỗ tai của Vân Thư, khóe miệng nàng nhếch lên cười nhạt.
Trò mèo như vậy, không cần nghĩ cũng biết là ai làm.
"To gan quá nhỉ." Lại là một tiếng cười khẩy, giọng nói của quận chúa Vinh Thành truyền đến, "Bỏ đi, chúng ta đi."
Hổn hển.
Trong bóng tối, luồng ánh sáng kia bỗng nhiên biến mất.
Vân Thư thở phào nhẹ nhõm.
Thời gian trôi qua từng chút một, trong thiên lao càng lúc càng lạnh, lạnh đến như thấu xương.
Vân Thư vốn ăn mặc vô cùng phong phanh, theo nhiệt độ hạ xuống, hai tay chân nàng đều đã tê rần, cái ót đau dữ dội.
Đột nhiên, Vân Thư bỗng mở đôi tròng mắt đen nhánh.
Ót đau? Không đúng!
Mê hồn hương!
Đây là một loại độc hương tương đối phổ thông, sau khi trúng phải, người ta sẽ dễ dàng mất đi sự tỉnh táo, thậm chí hôn mê, cuối cùng mặc cho kẻ khác xử trí.
Loại hương này hẳn là thứ chỉ có trong thiên lao, nhưng người bình thường trúng phải sẽ không xuất hiện dấu hiệu đau đầu. Lần này có lẽ vì người bị giam giữ là Vân Thư nên bọn họ cố ý tăng thêm lượng mê hồn hương.
Nhưng bọn họ nào biết rằng Vân Thư hoàn toàn chẳng có nội lực. Trong tình huống hoàn toàn không phòng bị lại bị trúng nhiều mê hồn hương như vậy, chân tay Vân Thư mất hết sức lực, thậm chí ngay cả di chuyển cũng vô cùng khó khăn.
Chết tiệt! Vân Thư tức giận thầm mắng trong lòng, trước đó nàng lại sơ ý cho rằng đây là vì lạnh!
Nàng xuyên đến đây, cho dù liên tục gặp phiền phức nhưng chưa gặp phải nguy cơ sinh tử. Cuộc sống quá an nhàn, nàng cũng mất hết cảnh giác. Vân Thư khẽ chuyển động con ngươi, xem ra sau này nàng không thể phóng túng mình như vậy nữa!
"Khó chịu sao?" Giọng nói chói tai của quận chúa Vinh Thành truyền đến một nơi không xa, đi theo sau nàng ta là một đám tỳ nữ cầm đèn lồng.
Vân Thư ngước mắt, dữ tợn trừng mắt nhìn người vừa đến, trong con ngươi chất chứa sát ý không gì giấu nổi.
Lần này nàng sơ suất rồi.
"Vân Thư, ngươi cho rằng ta chỉ muốn dùng chuột dọa ngươi một chút thôi sao? Ngươi thật sự coi ta là trẻ con à?" Quận chúa Vinh Thành đến gần, khinh thường nhìn Vân Thư đang ngồi xếp bằng, vẻ mặt ngạo mạn.
Trước đó, chuột cũng vậy, gián cũng vậy, tất cả chẳng qua là thủ đoạn nàng ta làm cho Vân Thư lơ là mà thôi. Việc làm của Vân Thư ở Dực vương phủ đã truyền khắp trong cung từ lâu, thái hậu cũng đặc biệt căn dặn, bảo nàng ta nhất định phải hết sức cẩn thận.
"Ta sẽ không buông tha cho bất cứ ai thương tổn Tiêu Bách ca ca, mà Vân Thư ngươi, đừng nói ngươi trêu chọc ta vào ngày hôm nay, cho dù ngươi không trêu chọc ta thì ngươi cũng chẳng còn sống bao lâu nữa, bởi vì ngươi là Dực vương phi. Ngươi cho rằng con chó con mèo gì đó đều có thể yên ổn ngồi lên vị trí Dực vương phi hay sao?"
Quận chúa Vinh Thành cười gằn nhìn Vân Thư, đôi môi đỏ như máu khép mở, lại nói ra một bí mật động trời.
"Ngươi yên tâm, bọn họ nhìn chằm chằm vào Dực vương điện hạ không chỉ ngày một ngày hai. Tiếc rằng năng lực của Dực vương quá mạnh, cho nên đành phải xuống tay từ người bên cạnh y. Có trách cũng chỉ trách Vân Thư ngươi quá thông minh, lại thật sự gả cho Dực vương. Ngươi gả vào Dực vương phủ thì cứ ngoan ngoãn làm vương phi hữu danh vô thực của ngươi thật tốt là được, nhưng ngươi lại cứ gặp ai cũng sấn sổ đến."
"Đương nhiên, ta sẽ không để cho ngươi chết dễ dàng như vậy. Dù sao Tiêu Bách ca ca của ta còn đang chờ thuốc giải đây này, trước tiên ta sẽ giữ mạng ngươi lại, chờ khi Tiêu Bách ca ca của ta khỏe rồi, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi. Đừng nên trách cứ kẻ khác, có trách thì trách do ngươi chính là Dực vương phi, cũng trách ngươi lại trêu chọc Tiêu Bách ca ca của ta!"
Những lời nói ác độc phát ra từ cái miệng cười duyên của Vinh Thành, đây nào giống một quận chúa cành vàng lá ngọc, trái lại thì cực kỳ giống một ả đàn bà đanh đá đang chửi đổng. Mà ngay tức khắc có thị vệ bước vào thiên lao, bóp miệng Vân Thư, nhét một viên thuốc vào, ép nàng nuốt xuống.
Vân Thư cũng không tránh, mặc cho viên thuốc kia trôi vào bụng, từng cơn đau đớn như bị nghiền khuấy bỗng chốc lan tràn trong tim phổi nàng, từng giọt mồ hôi lớn ứa ra trên chiếc trán thanh tú của Vân Thư.
Chung Trùng!
Chung Trùng chuyên thiết kế dành cho Dực vương phi!
Hoàn thành nhiệm vụ xong, quận chúa Vinh Thành lộ ra một cười khát máu: "Chung Trùng này là phương thuốc bí mật của Nam Cương. Trước hết để cho ngươi cảm nhận đau đớn một chút, sau đó nếu như ngươi nghe lời, thái hậu nương nương ắt sẽ ban thưởng cho ngươi thuốc giải, còn nếu như ngươi không nghe lời, ta đảm bảo ngươi sẽ cảm nhận được đau đớn gấp ngàn vạn lần bây giờ."
Vân Thư đau đến co quắp cả người, trán nhíu lại, môi cắn chặt, không nói được lời nào.
Một hồi lâu sau, đau đớn dần rút đi như thủy triều, cơ thể bất giác thả lỏng ra, giọng nói kèm theo tiếng cười khẩy của Vinh Thành mơ hồ truyền vào tai nàng: "Vân Thư, ngươi hối hận chứ?"
Một kẻ trước đây lớn lối như vậy cuối cùng vẫn thua dưới tay thái hậu, Vân Thư, ngươi có chút hối hận nào không, ngươi đáng lẽ chớ nên đối địch với bọn ta.
Quận chúa Vinh Thành nhìn Vân Thư một cách giễu cợt, chờ kẻ này hối hận, đợi kẻ này phát điên lên.
Thế nhưng Vân Thư chỉ khẽ nhếch khóe môi, trong con ngươi đen nhánh tràn đầy kiêu ngạo và tự hào, cùng đó là thoáng chút khinh thường: "Đời này ta sẽ không hối hận khi trở thành Dực vương phi. Ít nhất, đời này ngươi đều phải gọi ta một tiếng hoàng thẩm! Ngươi vĩnh viễn cũng không thể thoát khỏi sự thật này."
Ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng Vân Thư lại ẩn giấu rất nhiều lo lắng, "bọn ta" trong lời của Vinh Thành rốt cuộc là chỉ những ai, rốt cuộc có những người nào âm thầm tính kế Tư Đồ Thánh Dực?
"Hoàng thẩm? Ngươi cũng xứng sao?" Vinh Thành vừa nghe thấy từ này là lập tức nổi trận lôi đình.
"Bất kể ta có xứng hay không thì nay ta đều là Dực vương phi, một Dực vương phi đường đường chính chính. Quận chúa Vinh Thành, chuyện này, ngươi cả đời cũng chẳng thể thay đổi được." Giọng nói của Vân Thư mang theo một ý vị lành lạnh không nói nên lời.
"Mở cửa thiên lao ra cho ta!" Quận chúa Vinh Thành tức giận quát lớn!
"Quận chúa, điều này không hợp quy củ!" Người phụ trách chuyên môn ở bên cạnh thiên lao dè dặt nói.
Quận chúa Vinh Thành nổi giận: "Bảo ngươi mở thì mở ngay! Dong dài cái gì!" Ả Vân Thư này đã vào ngục giam rồi mà cũng dám lớn lối như vậy! Hôm nay nhất định phải giáo huấn ả một chút.
Cửa thiên lao vừa mở ra, quận chúa Vinh Thành đã vung vùn vụt chiếc roi dài trong tay về phía Vân Thư.
Chiếc roi quất mạnh vào trên người Vân Thư, làm nàng da tróc thịt bong.
Vân Thư không có bất cứ động tác nào, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Vinh Thành, ánh mắt đáng sợ đến dọa người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...