Tiểu Y Nương Ở Biện Kinh


Bên ngoài lều linh cữu toàn là thân thuộc Trương gia và láng giềng trong thôn.
Người kề người, người chen người, nhón mũi chân ngó tới.
Bọn họ vừa khẩn trương vừa sợ hãi, lại không nhịn được nhìn vào bên trong, muốn nhìn kỹ hơn nhân vật Quảng Lăng Quận vương nổi danh triều dã này.
Ba đứa con của đương kim Hoàng thượng Triệu quan gia đều lần lượt chết non, bao nhiêu năm rồi không có thêm ai, mà quan gia đối với đứa ngoại sanh duy nhất Phó Cửu Cù này, so với nhóm chất tử cùng họ của tông tự Triệu gia còn thân thiết hơn nhiều...
Vị gia trước mắt này tôn quý cỡ nào, có thể tưởng tượng ra được.
Một đám người vội vàng chạy tới nịnh bợ.
Đáng tiếc, bức màn trắng của linh đường che khuất bóng dáng của Phó Cửu Cù, một đám thị vệ cao lớn mặc áo giáp sắc canh gác ở bên ngoài, mặt lạnh mắt lạnh, ngăn cả tầm mắt của đám đông.
*
Sau khi Phó Cửu Cù bái tế Trương Tuần xong, hắn chỉ vừa ngồi vào chỗ của khách, liền bảo người hầu mang theo một cái hộp sơn đỏ.

Mặt trên phủ vải bố, vừa nhìn liền biết không ít bạc.
"Nếu sau này có khó khăn gì, Trương công cứ việc tìm ta."
Trương Chính Tường cuống cả lên vội vàng xua tay: "Không cần, không cần, Tam lang đã ăn bổng lộc triều đình, làm ban sai cho triều đình, vốn là chuyện bổn phận phải làm..."
"Lão già kia, ông đang nói cái gì vậy?" Lưu thị đánh gãy lời Trương Chính Tường, nịnh nọt nói: "Tam lang có một huynh đệ tốt như Quảng Lăng Quận vương, đó là phúc khí của Trương gia chúng ta, nếu phụ tâm ý của Quận vương sẽ bị ông trời trừng phạt." "
Lưu thị là do Trương Chính Tường tục huyền lấy về, ba đứa con đầu tiên không do chính bụng bà ta sinh ra, đối với cái chết của Trương Tuần, ngoại trừ thương tiếc về sau ít đi một phần thu nhập, còn lại đều lo lắng cho hai đứa con ruột do chính mình sinh ra.

Nếu có thể nhận được sự dìu dắt của Quảng Lăng Quận vương, cần gì lo lắng về việc sau này không có quan hệ?
Lưu thị nghiêm mặt nói: "Dân phụ có một đứa nhi tử, năm nay vừa đúng mười tám tuổi, trông có chút giống Tam lang, còn là một lang quân vừa có văn vừa có võ, để dân phụ gọi hắn qua dập đầu với Quận vương..."
Tân Di thay áo tang xong đi tới, vừa lúc nghe được câu này, thiếu chút nữa bật cười thành tiếng.
"Không phải Tứ lang đã lén nhìn thấy tiểu tức phụ của Thẩm gia tắm rửa thì bị đánh mặt mũi bầm dập, không tiện gặp khách sao? Chuyện này chưa tới ba ngày đã khỏi hẳn rồi sao? Xem ra da mặt thật dày, lại chịu đánh được.

"
"Ngươi..." Một hơi Lưu thị nghẹn lại trong cổ họng, khuôn mặt nhanh chóng mất đi huyết sắc.
Không có người ngoài biết chuyện này, Thẩm gia cũng không làm ầm lên.
Tam tức phụ lúc đó cũng đã nhảy sông, thế nào mà biết được?
Trong lòng Lưu thị như lửa thiêu đốt, trong lúc nhất thời ấp a ấp úng, ngoảnh đầu nhìn trái nhìn phải rồi nói: "Tiểu đề tử, nếu không phải lão nương thỉnh thần linh chiêu hồn kéo ngươi từ điện Diêm Vương trở về, ngươi đã sớm chết đuối ở Biện Hà cùng những con quỷ xui xẻo đó..."
Lưu thị là "bà đồng" nổi danh trong mười dặm tám thôn, cách nói thủy quỷ chính là xuất phát từ miệng bà ta.
Tân Di lạnh lùng nhìn bà ta, hừ cười châm biếm.
"Kéo trở về liền nổi củi lửa đốt dầu hỏa sao? Bà định làm thịt người nướng à?"
"Tiểu đề tử, ngươi đang ăn nói khùng điên gì thế ? Ta đó là, đó là..."
Trước mặt Phó Cửu Cù lại làm trò, Lưu thị căng thẳng đến mức khóe miệng chỉnh tề.
Ánh mắt Tân Di hơi nhướng lên: "Khóe miệng méo mó, lời nói không rõ ràng, bà mẫu đây là triệu chứng của trúng gió.

Đừng nóng vội, nhấp một ngụm trà cho chậm lại, sau đó tiếp tục bịa chuyện.

"
Bà tức* đấu đá trước mặt người ngoài, khiến khuôn mặt già nua của Trương Chính Tường đỏ bừng, vô cùng bẽ mặt.
*Bà tức: mẹ chồng nàng dâu
Phó Cửu Cù khẽ nheo mắt lại, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa tay vịn ghế gỗ, còn tựa như đang thật sự lắng nghe cẩn thận, không đếm xỉa đến.
Hồi lâu sau, mơi thấy hắn đặt chén trà xuống.
"Tiểu tẩu—"
Một vết nước bắn trên ban chỉ ngọc lục bảo của bàn tay phải.
Tôn Hoài vội vàng đưa ra một chiếc khăn tay trắng như tuyết.

Phó Cửu Cù chậm rãi lau tay, các đốt ngón tay sạch sẽ thon dài, cắt tỉa gọn gàng, nhìn thấy rất đẹp mắt, lại giống như một con dã thú ngủ đông từ đầu ngón tay toát ra, lạnh lẽo và nguy hiểm.
"Vụ án thủy quỷ, ngươi đã nghe nói qua chưa?"
Tân Di giật mình, nhẹ nhàng mỉm cười: "Ta suýt chút nữa bị người thiêu thành thủy quỷ chết cháy, Quận vương nghĩ như thế nào?"
"Vậy ngươi...!Xác chết trôi sông mà lại còn sống, nguyên do là gì?"
Giọng nói của Phó Cửu Cù ấm áp dễ chịu, nhưng khiến Tân Di nghe vào thì vô cùng lo sợ.
Nếu vội vàng câu dẫn hắn thì sẽ ảnh hưởng đến mạng nhỏ, vậy chẳng bằng cho hắn chút sắc mặt nhìn một chút?
Cách làm trái ngược, nói không chừng còn được chết tử tế.
"Quận vương không nghe thấy sao? Bởi vì ta có một bà mẫu biết chuyện ma quái chiêu hồn, là bà ta cướp ta về từ điện Diêm Vương.

Nếu Quận vương không tin, không bằng tự mình đi hỏi Diêm Vương gia một chút đi, xem có một chuyện như vậy hay không?”
"..."
Phòng khách đột nhiên an tĩnh trở lại
Ngón tay Phó Cửu Cù khẽ cong, ấn tách trà, ung dung thản nhiên nhìn nàng, không thể phỏng đoán được suy nghĩ của hắn.
Trương gia vừa kin ngạc vừa sợ hãi.
Tức phụ Tam lang từ đâu có lá gan lớn như vậy, dám giáp mặt xét hỏi Quảng Lăng Quận vương?
Lưu thị giáo huấn: "Tiểu đề tử không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, gọi ngươi ra đây là để tạ ân Quận vương, không phải cho ngươi ăn nói những lời khùng điên này.

Còn không mau quỳ xuống khấu đầu lạy tạ với Quận vương.

"

Là "người thân còn sống sót của Trương Tuần", tạ ân Phó Cửu Cù đã đến thắp hương là lẽ thường tình.
Nhưng Tân Di không phải là người của thời đại này, đối với chuyện này thật có tâm kháng cự.

Hơn nữa, Trương tiểu nương tử không có thanh danh tốt, vậy nàng cần gì phải phá bỏ nhân thiết?
"Ta đều sắp phải tái giá, tiền trợ cấp của Trương gia không đến tay của ta, vậy Quảng Lăng Quận vương có ân gì với ta?"
"Ngươi-" Lưu thị tức giận đến cả người phát run: "Cái thứ vô liêm sỉ này, còn không mau quỳ xuống!"
Tân Di không nóng không lạnh cười một cái.
"Nếu không Quận vương lại ban thưởng cho ta một ít bạc, ta lại tạ ân cũng không muộn?"
Nàng có một đôi mắt xinh đẹp, ướt át, lớn mặt nhìn chằm chằm Phó Cửu Cù.
Không sợ sệt, nhiệt liệt, lại mang theo chút hoang đường, bướng bỉnh, khí chất không ăn khớp với người trong phòng khách này.
Ngoài ra còn có vòng eo hẹp nhỏ đó, được thắt bằng một sợi dây gai, như thể một nắm tay có thể bị bẻ gãy, lại có một sống lưng kiên cường như thế, nó có thể bị ai đó bẻ gãy, giống như một con nhím nhỏ có thể đâm người...
Sau một trận yên tĩnh dài dằng dặc.
Phó Cửu Cù ý vị không rõ cười cười, chậm rãi đứng dậy.
"Tôn Hoài, đưa cho nàng ta."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận