Tiếu Xuân Phong - Lệ Mộ Huyết Lan

Bắt được rồi!”

Bé con mập mạp trắng trẻo bị che mắt phấn khởi tóm lấy một góc áo không chịu buông, nam tử bị bé bắt được áo bào thì hơi hơi nhíu nhíu mày, rồi giật băng gấm che mắt bé xuống. “Lại phá phách rồi.”

“Ngọc thúc thúc…” Tiểu hài nhi thấy nam tử có chút không vui, chẳng những không cảm thấy sợ hãi, ngược lại cười hì hì cọ tới cọ lui. “Ngọc thúc thúc, cuối cùng thúc cũng đến rồi, ngày nào con cũng trông mong thúc đến đó. Thúc lại tìm phụ thân đánh cờ? Có phải thúc đánh nhau với phụ thân không? Lần nào đến cũng chẳng chơi đùa với Hợp Hoan.” 

Ngao Ngọc nhìn cặp sừng rồng trên đầu bé con, nghĩ thầm không biết lúc Ngao Viêm còn bé có ngây thơ như thế này không. 

Lúc Ngao Ngọc vẫn còn là cá chép tinh, cũng đã lường trước cảnh mình sóng vai với Ngao Viên ở tràng viện. Y muốn hoá rồng, hơn nữa không phải Lý Long (Rồng họ Lý) bình thường, mà muốn làm Long Vương, có được Hải Ấn (ấn biển cả). Thật sự trong con người ý có ngạo khí như vậy. Trời xanh cuối cùng cũng theo nguyện y, để cho Lý Ngọc hoá thành một thành viên trong Long tộc. Thiên Đế ban thưởng họ Ngao, hơn nữa được Thần Biển phân công chưởng quản Nam Hải kim ấn.

Trải qua cửu tử nhất sinh, phóng qua Long Môn rồi được phong thần ở đại điện, lần đầu tiên Ngao Ngọc gặp được Ngao Viên, hậu duệ của Thần Cổ Long tựa hồ cũng vênh váo hung hăng như trong truyền thuyết. Hắn chỉ đạm mạc đứng ở một góc bình thường, phảng phất mọi thứ xảy ra đều không liên quan đến hắn. Nghe nói Ngao Viên từ nhỏ đã rất ít khi dùng bộ dáng thật của mình để gặp người khác, nhưng hôm nay chẳng biết tại sao, Ngao Ngọc hết lần này tới lần khác cho rằng đó chính là diện mạo vốn có của hắn.


Tựa hồ đã nhận ra một đôi mắt thủy chung khóa chặt trên người mình, Ngạo Viêm nghiêng đầu nhìn, lại nhìn thấy một vị nam tử tuấn lãng xuất trần. Hắn hơi có chút ấn tượng với người này, nghe nói là năm nay vừa lướt qua Long Môn để vào Long tộc, cũng là Nam Hải Long Vương sau này. Xuất phát từ lễ tiết, Ngao Viên nhẹ gật đầu xem như chào hỏi.

Ngao Ngọc vội vàng đừng dời mắt đi, trong ngực như thể bị vật châu báu bén nhọn nào đó đâm vào. Có chút tê dại, có chút ngứa, còn có chút đau đớn nhẹ nhàng.

Thanh danh của y ở Tiên giới thật ra cũng không quá tốt, những tiếng xấu như cậy tài khinh người, không coi ai ra gì vẫn thường xuyên bị đổ lên người y. Nhưng Ngao Ngọc từ trước đến nay vẫn luôn xì mũi coi thường những chuyện này. Cho tới bây giờ, thần tiên, thần quan nói được mấy câu với y cũng không có mấy người. Giao tình với y nhiều nhất thế nhưng lại là Tây Hải Long Vương Ngao Viêm gần đây ru rú trong nhà không màng thế sự. Mà hai người cũng chỉ là sơ giao, rất hiếm khi có cơ hội nói chuyện.

Thẳng đến ngày nào đó, Ngao Viêm dùng tướng mạo xấu xí, tóc tai bù xù chủ động đến Ngọc Hoa Cung tìm y, y mới ý thức được chính có tâm tư hơi khác lạ đối với Ngao Viêm.

***

“Ngọc thúc thúc? Ngọc thúc thúc?”

Nhóc con béo tròn lắc lư lung tung trước mắt, Ngao Ngọc cuối cùng cũng hồi thần lại, cúi đầu, tiểu oa nhi vẫn đang dùng ánh mắt trong sáng nhìn y. “Ngọc thúc thúc có thể mang Hợp Hoan ra ngoài chơi không? Phụ thân và cha cứ luôn nhốt con ở nơi này. Nhưng hai tỷ tỷ đều có thể đi ra ngoài, vì sao con không đi được?”

“Ngươi còn nhỏ, sừng rồng đỉnh đầu sẽ dọa phàm nhân, người ta sẽ bắt ngươi về để nướng ăn.” Ngao Ngọc cố ý dọa bé, càng nói lại càng phát giác dung mạo của Lý Hợp Hoan thật sự không khác mấy so với Ngao Viêm, chỉ là tính tình không giống hắn.

Lý Hợp Hoan, là con trai nhỏ của Ngao Viêm và Lý Dư. Ngao Ngọc chán ghét Lý Dư, tất nhiên sẽ chán ghét hai đứa con gái và một đứa con trai của bọn hắn. Vì vậy Liên Tâm Liên Nhị mỗi lần trông thấy y đều cung kính và sợ hãi. Duy chỉ có nhóc Lý Hợp Hoan vô tư ngây ngốc, cho dù Ngao Ngọc làm ra bộ dáng hung ác thế nào, vẫn thích bám dính lấy y không buông, thậm chí còn thân cận y hơn so với Ngao Viêm và Lý dư. Đều đã đến mức này rồi, dù cho Ngao Ngọc cảm thấy phiền chán thì Lý Hợp Hoan vẫn chỉ là một hài tử non nớt. Đối với sự ỷ lại này, Ngao Ngọc chỉ cảm thấy không thể làm gì được.


“Hợp Hoan ngược lại vô cùng hợp ý với ngươi.” Có một lần, Ngao Viêm nhìn con trai nhỏ đang nằm ngủ say sưa trong lòng Ngao Ngọc mà nói như vậy.

Hợp ý?

Chỉ sợ là nghiệt duyên. 

Ngao Ngọc rút áo bào của mình ra khỏi bàn tay nho nhỏ của bé. “Được rồi, chờ ngươi lớn chút nữa, Ngọc thúc thúc sẽ dẫn ngươi ra ngoài chơi.”

“Oa!” Lý Hợp Hoan sung sướng vừa vuốt ve đùi Ngao Ngọc vừa hoan hô.

“Buông ra trước đã nào, ta phải tìm phụ thân ngươi có việc cần.” Thật ra cũng không phải chuyện gì gấp gáp, đơn giản là hạ quân cờ, thuận tiện lại xem thân thể hắn có gì khác thường không, rồi cho hắn một ít hơi thở của rồng để dưỡng thân. Cho dù Ngao Viêm đã nhặt về được cái mạng mấy năm trước, nhưng dù sao cũng bị gọt long cốt tước long gân, vạn nhất xảy ra sai lầm gì, không ai có thể đảm đương nổi.

Lý Hợp Hoan nháy mắt mấy cái, đột nhiên hỏi: “Ngọc thúc thúc thích phụ thân sao?”


Trái tim Ngao Ngọc đập thình thịch, vốn dĩ dùng mọi cách để che dấu, lại bị một hài nhi chưa đủ lông đủ cánh nói trắng ra như vậy. Ngao Ngọc giận dỗi trừng mắt liếc bé một cái, quát lớn. “Ai dạy ngươi không biết lớn nhỏ như vậy?”

Lý Hợp Hoan ủy khuất mà chép miệng, sau đó lại lau lau mắt, cười hớn hở. “Không sao, có ta thích Ngọc thúc thúc là được.”

“Ngươi biết rõ cái gì là thích sao?” Ngao Ngọc không biết nên giận hay nên cười.

“Tựa như phụ thân và cha ở cạnh bên nhau vậy đó.”

Lý Hợp Hoan nhào vào người y, đôi mắt sáng ngời híp lại thành một đường thẳng tắp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui