Những ngày phong lưu hạnh phúc trôi qua, Ôn Đường Ngạn như đang chìm trong mộng cảnh, quả thực hận không thể ở lại đây cả đời, gắn bó làm bạn với Kiều Vô Song. Dần dần trong sự thân mật, Kiều Vô Song cũng kể cho Ôn Đường Ngạn nghe về thân thế của hắn.
Hắn là con thứ hai trong nhà, phía trên còn có một chị gái. Kiều phủ vốn là phú hộ số một số hai trong huyện, ngôi nhà viện này cũng là nơi nhà họ Kiều bọn họ đến vui chơi. Ba năm trước đây, Kiều đại tiểu thư yêu thương một người hầu trong phủ, hai người thường xuyên tới viện nhỏ này để hẹn hò, tình chàng ý thiếp, vành tai và tóc mai chạm nhau. Thời gian trôi qua, Kiều đại tiểu thư lại mang thai, bụng càng ngày càng… lớn. Cho nên không thể tiếp tục giấu giếm sự tình.
Kiều lão gia sau khi biết được chân tướng liền tức giận đến bệnh nặng một hồi, còn có biện pháp gì đề giải quyết nữa? Dù sao cũng là con gái thân sinh của lão, hiện tại đã gạo nấu thành cơm, mất đi trong sạch, sau này muốn lập gia đình ắt rất khó khăn. Rơi vào đường cùng, đành phải trả lại tự do cho gã người hầu, xử lý đơn giản một phen, lại để cho người hầu kia đến ở rể ở Kiều gia. Coi như trút một gánh nặng.
Trời có gió thổi mây tan, người có họa phúc khó lường, Kiều lão gia làm sao ngờ được, hành vi lần này đúng là dẫn sói vào nhà. Sau khi trở thành cô gia (chồng của tiểu thư), gã nam nhân kia làm mưa làm gió bốn phía, thậm chí còn truy xét sản nghiệp tổ tiên Kiều gia. Kiều Nhị công tử tuy nói xếp hạng thứ hai, nhưng là con trai độc nhất, gã ta không khỏi nảy lên ý xấu. Hoặc là không làm, đã làm thì phải giải quyết cho nhanh. Vì thế, gã trộn thạch tín vào trong thức ăn muốn hạ độc Kiều Vô Song. Ai ngờ lại bị Kiều tiểu thư ăn phải, một lần mất hai mạng người.
Kiều lão gia phu nhân biết tin mà đến, lúc nhìn thấy thi thể con gái thì bi thống đến cực điểm, xông lên muốn liều mạng với gã nam nhân. Nhưng gã cô gia sau khi vào Kiều phủ đã tập kết không ít nanh vuốt, còn có một ít hạ nhân vô lại từng ăn uống chơi bời cùng hắn. Mấy tên hung ác đó dễ dàng chế ngự được hai lão nhân nằm trên mặt đất. Gã cô gia nghĩ thầm dù sao vợ mình cũng đã chết, dứt khoát hạ độc chết bọn họ cùng với nhau.
Một nhà mấy người chịu khổ diệt môn, chỉ còn một mình Kiều nhị công tử trốn thoát, một mình sống qua ngày ở nơi đây.
Ôn Đường Ngạn sau khi nghe qua, thật lâu vẫn nói không nên lời. Trên đời này lại có kẻ phát rồ đại gian đại ác như thế.
“Ta nằm mộng cũng muốn giết tên súc sinh kia, ăn thịt của nó, gặm xương của nó.” Ánh mắt Kiều Vô Song trống rỗng. “Chỉ hận ta nhu nhược vô dụng, chờ đợi ở nơi này không biết bao nhiêu năm. Đần độn u mê, giống như điên rồi, lại giống như thanh tỉnh. Có khi muốn viết huyết thư giải oan, nhưng chẳng biết vì sao một chữ cũng không thể viết, máu một giọng cũng không chảy ra.”
“Được rồi, đừng có suy nghĩ nữa… Vô Song, đừng suy nghĩ…” Ôn Đường Ngạn ôm hắn vào trong ngực, thề nói. “Đợi đến lúc ta nhậm chức, sẽ chấm dứt vụ án này đầu tiên. Đưa gã trộm kia ra công lý, để an ủi người nhà ngươi có linh thiêng trên trời.”
“Ngươi phải đi rồi sao?” Kiều Vô Song đột nhiên hỏi.
Ôn Đường Ngạn nói. “Ừ, công văn từ kinh thành hẳn đã đến rồi. Ta đến nha môn nhậm chức trước, ngươi có thể đi cùng ta không?”
Kiều Vô Song lại lắc đầu, cười nhạt nói: “Không được, chờ ngươi điều tra rõ vụ án này xong thì hãy đến đón ta. Ta sẽ chờ ngươi.”
Tuy nói không muốn đi, nhưng chuyện quan trọng nhất lúc này vẫn là thay Kiều Vô Song tìm ra hung thủ sát hại người thân của hắn. Ôn Đường Ngạn lại cùng hắn triền miên mấy hôm, hai người mới lưu luyến chia tay. Phảng phất có vô vàn lời tâm tình phải nói.
Huyết án năm năm trước ở Kiều gia, dân bản xứ đều có nghe qua, hung thủ chính là cô gia nhà họ Kiều, sau khi giết người liền biệt tăm biệt tích. Huyện lệnh lúc trước là một lão già râu ria tóc bạc, ngay cả họ của mình là gì cũng chẳng nhớ nổi, muốn lão ta tra án chẳng phải là chuyện cười? Cũng may Ôn đại nhân mới nhâm chức tài đức sáng suốt, không qua máy ngày liền phá được vụ án này, cấp tốc truy nã hung thủ trốn cách xa vạn dặm, lại chấm dứt rất nhiều vụ án oan xưa cũ. Hàng xóm láng giềng luôn luôn nhao nhao trầm trồ khen ngợi.
Bản án cuối cùng được giải quyết trọn vẹn, chuyện đầu tiên mà Ôn đại nhân làm là sai bảo bộ khoái mang cỗ kiệu đi đến Kiều Hoa Uyển trong rừng cây ngoài huyện đón người. Chỗ đó vốn có nhiều tà khí, hơn nữa chuyện xảy ra với Kiều phủ cách đây ít năm, càng không có ai dám đi. Hơn nữa rất nhiều người nghe được chuyện ma quái ở sân nhỏ ấy, nửa đêm thỉnh thoảng sẽ vang lên tiếng khóc thảm thương, làm sao có ai nguyện ý ở lại nơi này. Nhưng Huyện thái gia đã ra lệnh, bọn họ không muốn cũng phải làm theo.
“Vô Song! Vô Song!”
Ngày ấy đến cửa viện, Ôn Đường Ngạn vội vàng xuống ngựa, kích động mà lảo đảo một cái. Cũng không để ý chính mình chật vật liền vọt vào trong, lớn tiếng đại danh hô Kiều Nhị công tử. Nhưng Kiều Hoa Uyển này thật sự trống trải lạnh lẽo, không giống có người ở lại nơi này chút nào.
“Đại nhân… Có, có chuyện gì!” Một bộ khoái vội vàng hấp tấp chạy tới.
Chuyện đã từng xảy ra, Ôn Đường Ngạn cả đời này cũng không muốn tin đó là sự thật.
Bọn bộ khoái đào ra một hài cốt nam tử ở dưới gốc cây đào sau hậu viện, sau khi khám nghiệm tử thi, chứng minh được người vì tự vẫn mà chết. Qua đời đã năm năm, trên xương mắt cá chân trắng bệch, là một chiếc chuông vàng một mực leng keng.
Đúng là Kiều nhị công tử đã mất tích nhiều năm.
***
Ôn Đường Ngạn, người Giang Nam, ba năm đề tên bảng vàng cấp Thám Hoa.
Làm huyện lệnh ở huyện Tần Dương được bốn mươi năm, trời sinh tính chăm chỉ tiết kiệm, làm quan thanh liêm, lúc tại nhiệm đã phá nhiều vụ kỳ án. Thánh thượng nhiều lần triều về kinh thăng quan nhưng lại nhã nhặn từ chối. Hưởng thọ tám mươi hai tuổi, trước khi lâm chung sai người đem thi thể chôn cất tại Kiều Hoa Uyển. Cả đời không lập gia đình, không con nối dõi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...