"Hoàng Thượng, ngài không sao chứ?" Phí công công tiến lên vuốt nhẹ sống lưng của Hàn Hạo Hữu giúp hắn thông khí.
Hàn Hạo Hữu khéo léo gạt tay của Phí công công ra không để lại chút dấu vết gì, đồng thời ngước mắt nhìn về phía Hàn Hạo Thần. Thật đáng giận, mới vừa rồi sau khi hắn ta nghe thấy đề nghị của Phí công công thì lại nhếch môi nở nụ cười yếu ớt. Hàn Hạo Hữu không biết là Hàn Hạo Thần muốn tranh đoạt cùng với hắn hay là thật sự thích Lạc Tử Mộng, nhưng mà bất luận là loại khả năng nào, thì cũng làm cho hắn cực kỳ không thoải mái.
Không đợi Hàn Hạo Hữu nói chuyện, Hoa Thiên Nhụy đã đặt mạnh chiếc đũa xuống bàn, không biết lớn nhỏ căm tức nhìn Phí công công.
"Phí công công, ông đang nói bậy ba gì đó? Sao Thần ca ca có thể tâm đầu ý hợp với dã nha đầu không biết xuất hiện từ nơi nào chứ?"
"Tam muội, không được vô lễ." Hoa Thiên Sóc lắc đầu trách cứ: "Sao muội có thể nói chuyện như vậy với Phí công công hả?"
"Thiên Sóc, Thiên Nhụy cũng chỉ hơi nhanh mồm nhanh miệng thôi." Hàn Hạo Hữu nói: "Huống chi, ý nghĩ của trẫm và Thiên Nhụy trái lại quả thật đúng là không hẹn mà cùng giống nhau. Không biết Thần Vương nghĩ thế nào, nhưng còn Lạc cô
nương hình như cũng không có suy nghĩ muốn ở lại Thần vương phủ này làm phi.”
Hàn Hạo Thần thu lại vẻ tươi cười, hơi nhếch môi, sau đó lại hiện lên nụ cười, quay đầu nhìn về phía Hàn Hạo Hữu.
“Nhưng mà so với hoàng cung… Xem ra Lạc cô nương càng muốn ở lại Thần vương phủ hơn, không phải sao?”
Trong nháy mắt, không khí xung quanh lập tức rơi xuống không độ, âm lạnh đến mức muốn đóng băng.
Hoa Thiên Sóc nhìn thấy đao quang kiếm ảnh trong ánh mắt của hai huynh đệ nhà đế vương bọn họ, thì cúi đầu khẽ lau mồ hôi lạnh, người ngoài cuộc như hắn đây, thật đúng là không biết phải làm sao, phải nói vì mới đúng.
Một lát sau, Phí công công đột nhiên mở miệng nói: “Thật không biết, vị Lạc cô nương này là thần thánh phương nào, tại sao lại đặc biệt hơn người như vậy, giống như không phải là người của nước Hàn Vũ chúng ta.”
“Nói không chừng, ả chính là yêu tinh chuyển thế.”
Hoa Thiên Nhụy nhìn thấy bọn họ đều một mực tranh đoạt vì Lạc Tử Mộng, thì nàng cảm thấy mình giống như là ăn phải con ruồi, cực kỳ khó chịu. Kể từ khi Lạc Tử Mộng xuất hiện, nàng cảm thấy địa vị của mình bị uy hiếp. Trước kia, mặc dù Hàn Hạo Thần cũng không bây giờ để ý đến nàng, nhưng ít nhất cũng sẽ không làm mặt trách cứ nàng như thế.
Nghĩ tới đây, nàng liền hận không thể khiến Lạc Tử Mộng nhanh chóng biến mất một chút.
“Tam muội, ăn trưa cũng đã ăn xong rồi, mau về thôi.” Hoa Thiên Sóc nói.
“Muội không về, muội cũng muốn ở lại đây.” Hoa Thiên Nhụy đột nhiên nổi tính tình tiểu thư.
Hoa Thiên Sóc biết nàng cảm thấy Lạc Tử Mộng ở lại đây sẽ trở thành uy hiếp của nàng, nhưng mà làm gì nữ nhân nào còn chưa xuất giá đã tới ở lại trong nhà nam nhân chứ?
Hắn chau mày rồi đứng dậy ôm quyền hành lễ với Hàn Hạo Hữu: “Xin Hoàng thượng thứ tội, tiểu muội trẻ người non dạ, không biết phép tắc, vi thần xin phép dẫn nàng về phủ.”
Hàn Hạo Hữu hiền lành mỉm cười: “Không sao, dù sao trẫm cũng thấy lệnh muội và Thần vương quan hệ rất tốt, bọn họ ồn ào giận dỗi như vậy, có lẽ cũng có thể tăng thêm chút tình cảm.”
“Hoàng thượng muốn tứ hôn cho Thiên Nhụy sao?”
“Tam muội!” Hoa Thiên Sóc lập tức ngăn lời nói của nàng lại… đi tới trước mặt nàng nhỏ giọng nói: “Nào có nữ hài nào tự mình thỉnh cầu Hoàng thượng tứ hôn cho nam nhân khác chứ? Thật không biết xấu hổ!”
“Ai bảo huynh không chịu giúp muội thỉnh cầu với Hoàng thượng chứ?” Hoa Thiên Nhụy cũng không vui khẽ oán giận.
“Hoàng thượng, xin thứ lỗi, thần xin được dẫn tam muội cáo lui trước.”
“Chuẩn tấu.”
“Tạ Hoàng thượng.” Nhận được sự cho phép của Hàn Hạo Hữu, Hoa Thiên Sóc lập tức kéo Hoa Thiên Nhụy rời khỏi vương phủ.
“Đại ca, huynh buông muội ra, muội muốn ở lại đây, đại ca…”
Theo tiếng nói càng lúc càng xa, bóng dáng của Hoa Thiên Sóc và Hoa Thiên Nhụy cũng dần dần biến mất trong tầm mắt của bọn họ.
Mà Hàn Hạo Hữu cuối cùng cũng chỉ dặn dò mấy câu với Hàn Hạo Thần xong sau đó cũng rời khỏi Thần vương phủ.
Hiện tại binh lực của Hàn Hạo Thần rất mạnh, trên tay chàng không những có lệnh bài miễn tử do tiên hoàng ban cho, mà trong triều còn có môn sinh và quan viên phái Thần Vương trợ giúp, nếu như Hàn Hạo Hữu tùy tiện vì một nữ nhân mà đắc tội với Hàn Hạo Thần, đến lúc đó xảy ra xung đột vũ trang, thì cũng rất khó có phần thắng. Cho nên nếu như hắn muốn có được Lạc Tử Mộng, thì cần phải bày ra một chút mưu kế mới được.
Ẩn lịch sử tin nhắn
----------* Đường phân cách Dạ Ngưng Huyên *-----------
Lúc Lạc Tử Mộng quay lại phòng thì Liên Vân vẫn còn bị canh chừng, đang ngồi ở trên bậc thang trước cửa ôm bụng, nhìn có vẻ hơi đáng thương. Nàng bưng mâm thức ăn đứng lại trước mặt Liên Vân, Liên Vân vốn đang cúi đầu, đột nhiên ngửi thấy mùi thơm, thì tinh thần lập tức tỉnh táo.
Khi nàng ngẩng đầu lên nhìn thấy Lạc Tử Mộng tới thì trên mặt hiện lên nụ cười: “Lạc cô nương, thơm quá.”
Lạc Tử Mộng bất đắc dĩ nói: “Là món ăn thơm quá chứ gì? Không phải Lạc cô nương thơm quá.”
Liên Vân nuốt nước miếng, nở nụ cười ngớ ngẩn: “Ha ha, cũng thơm mà.”
“Cầm lấy ăn đi” Thấy ánh mắt nghi ngờ của nàng, Lạc Tử Mộng mỉm cười lắc đầu: “Ta đã ăn rồi, đâu là lấy về cho muội.”
“Cho nô tỳ sao? Thật sao? Cám ơn Lạc cô nương.” Liên Vân nhận lấy cái mâm, suýt chút nữa thì cảm động đến rơi nước mắt.
“Ngu ngốc, rõ ràng là do ta làm hại muội phải đói bụng theo ta, muội còn cám ơn ta làm gì.”
Liên Vân vừa gặm đùi gà vừa nói qua loa không rõ ràng: “Đều là do nô tỳ không tốt, là nô tỳ không chăm sóc tốt cho Lạc cô nương.”
Nghe thấy lời nói của Liên Vân, Lạc Tử Mộng khẽ cắn môi có chút khó tin. Rõ ràng là lỗi của nàng, nhưng tiểu nha đầu này tại sao lại ôm hết lỗi lầm lên người mình chứ? Nếu như nàng bị Hàn Hạo Thần hạ lệnh cưỡng chế làm nha hoàn của Thần vương phủ, vậy nàng chẳng phải là chết chắc rồi sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...