''Vương gia!'' Thiệu Tần thấy hắn mất hồn, khẽ gọi hắn, lúc này hắn mới khôi phục tinh thần.
''Ha ha! Nếu không phải quận chúa tự xưng là vị hôn thê của Đại hoàng tử, Bổn vương đúng là cho rằng Vương phi của Bổn vương đang đùa giỡn.'' Hắn cười đến khổ sở.
Nàng yên lặng nhìn hắn, mặc dù hắn không có nói gì nhưng chẳng biết tại sao cứ có cảm giác hắn rất yêu vương phi, cho nên mới dùng từ ''đùa giỡn'', cũng bởi vì những lời này mà địch ý của nàng dành cho hắn đã giảm đi nhiều.
''Thần vương điện hạ, tại sao Vương phi không đi cùng?''
''Ha ha! Nàng không muốn tới đây, một lát mang Quận chúa đi gặp.''
''Ta giống Vương phi lắm sao? Ngay cả Vương gia cũng nhận lầm?''
Trong lòng hắn căng thẳng, nguyên bản chính là một người, nhưng hắn không muốn cho Hô Diên Phong đề phòng nên cười nói: ''Đúng vậy, giống nhau như đúc, lúc Đại hoàng tử mới đến nước Hàn Vũ cũng nhận lầm là Quận chúa.''
Nàng nghe thấy vậy liền quay đầu nũng nịu nói: ''Sao chàng lại nhận lầm người?''
Vẻ mặt hắn ta có chút xấu hổ đang muốn giải thích nàng lại nói: ''Về sau đừng có nhận lầm nữa.''
Hắn ta cảm thấy lòng bàn tay đầy mồ hôi, chột dạ không dám nhìn Hàn Hạo Thần, miễn cưỡng nở nụ cười.
Mọi người rối rít mời rượu Hàn Hạo Thần, qua ba lần rượu, nàng cảm thấy nhàn chám, bởi vì Hô Diên Phong không để cho nàng uống rượu, mà ca múa nàng thấy cũng phát chán.
Lực chú ý của hắn cũng không rời nàng đi, từng cử động của nàng đều ở trong đáy mắt hắn, hiện tại thấy nàng có chút ngồi không yên, thấy là thời cơ đã đến nên mở miệng nói: ''Quận chúa đang nhàm chán, không bằng tới chỗ Vương phi vui đùa một chút, để Vương phi mang Quận chúa tùy ý đi dạo một vòng.''
''Được!'' Nàng hăng hái, biểu hiện của nàng khiến cho trái tim hắn ấm áp, nàng quả nhiên vẫn là nàng, tính tình của nàng một chút cũng không thay đổi, vẫn ham chơi như vậy.
''Thiệu Tần, để Liên Vân dẫn Quận chúa đi.''
''Vâng.'' Hắn gọi Liên Vân tới, khi nàng ta tới nhìn thấy Quận chúa thì thiếu chút nữa kích động kêu lên, nhưng Hàn Hạo Thần đã phân phó, không thể biểu hiện khác thường, nếu không sẽ thất bại trong gang tấc.
Liên Vân khắc chế vui mừng trong lòng, tiến lên nói: ''Quận chúa mời.''
Chính là biểu hiện kinh ngạc của nàng ta là một hiệu quả tốt, Hô Duyên Phong còn tưởng rằng có người giống Tử Mộng như đúc.
Hàn Hạo Thần nhìn hắn, nụ cười thoáng chốc biến mất, khi Hô Duyên Phong quay đầu nhìn hắn thì vẻ mặt hắn đã trở lại bình thường, sau đó giơ ly rượu lên nói: ''Đại hoàng tử không cần lo lắng, Thần vương phủ tuyệt tối an toàn, chỉ là đợi lát nữa Đại hoàng tử không cần nhận lầm người.''
Hắn nhếch môi cười cũng khiến Đại hoàng tử lạnh cả người.
Liên Vân đưa nàng đến Tầm Mộng cư, nàng nghi ngờ hỏi: ''Nơi này là chỗ ở của Vương phi? Thật xinh đẹp!''
Thấy nàng ngắm nghía bốn phía, Liên Vân cố nén kích động nói: ''Đúng vậy, vương phi rất thích chỗ này.''
Nàng gật đầu rồi sau đó nghĩ tới cái gì, liền hỏi: ''Thiếp của Vương gia cũng ở nơi xinh đẹp như thế này?''
''Cho tới bây giờ Vương gia không có thất thiếp, chỉ có vương phi.'' Liên Vân vội trả lời khiến nàng sững sờ, tưởng mình dọa nàng nên vội nói: ''Thật xin lỗi Quận chúa, là nô tỳ lỡ lời.''
Nàng lắc đầu, ''Đâu phải lỡ lời, là nói thực, không ngờ Thần vương gia lạnh lẽo lại chung tình giống Đại hoàng tử.''
''Vương phi đâu?''
Liên Vân trốn tránh nói: ''Vương phi bảo nô tỳ mang Quận chúa ngắm cảnh trước rồi sau đó mới đến.''
''Phòng ngủ cũng cần sao?" Chưa từng nghe qua ngắm cảnh cũng cần đến nhìn phòng ngủ.
Liên Vân nở nụ cười nói: ''Vương phi không kiêng kị. Quận chúa thích đi đâu thì đi nơi đó.''
Mặc dù chưa gặp mặt nhưng nghe Liên Vân nói như vậy thì cảm thấy người này thật thân thiện.
Nàng vừa đi vừa quan sát, trong lòng lại thấy rất quen thuộc.
Liên Vân đi phía sau nàng, nhìn nàng như có vẻ suy nghĩ, nước mắt ẩn chứa trong hốc mắt, đưa lưng về phía nàng, yên lặng rơi lệ.
Lạc Tử Mộng lẳng lặng nhìn, đi từ từ, không tự chủ được ngồi vào bàn trang điểm, cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Hình như có hình ảnh thoáng qua trong gương, giống như có người trang điểm cho nàng, giống như có nụ cười rất dịu dàng, mà nụ cười đó chỉ thuộc về một người....
Tâm không khỏi đau, người trong gương từ từ mơ hồ, đôi mắt nàng nổi lên một tầng sương mù.
Nàng bỗng dưng đứng dậy rời đi.
''Vương... Quận chúa sao vậy?'' Liên Vân vội vàng tiến lên hỏi.
Nàng lắc đầu một cái: ''Không có gì, chúng ta đi ra ngoài.'' Nàng không thể ở chỗ này nữa nếu không mình sẽ đau lòng đến chết, nhưng nàng đau lòng cái gì?
Ra khỏi phòng, nàng quay đầu nhìn tấm bảng kia.
Tầm Mộng cư!
Khi nàng muốn rời khỏi đây thì nhìn thấy cái xích đu nên thuận miệng hỏi: ''Sao ở đây lại có xích đu? Chẳng lẽ ở đây có trẻ con?''
''Xích đu này là Vương gia sai người làm cho Vương phi, Vương phi luôn hiếu động, sợ người nhàm chán nên sai người hầu làm xích đu cho Vương phi. Sau khi Vương phi thấy thì rất thích, có lúc Vương gia còn bồi Vương phi đẩy xích đu...''
Liên Vân không ngừng nói, nàng lẳng lặng nhìn, Liên Vân mới ý thức được mình nói quá nhiều vì vậy lập tức nói: ''Xin Quận chúa tha lỗi, nô tỳ lại nói nhiều rồi.''
''Ta có thể chơi không?'' Nàng không trách mắng mà chỉ nhìn hỏi.
''Dĩ nhiên có thể."
Nàng ngồi lên xích đu, trong đầu toàn là lời nói của Liên Vân, cảm thấy Vương phi trong miệng bọn họ đang ngồi xích đu mà Vương gia đang giúp nàng đẩy xích đu.
Nhắm mắt cảm thụ tất cả, thật giống như trong mơ.
Cách đó không xa, Tiểu Đông và Tần quản gia nhìn cảnh tượng trước mắt mà bàn tán.
''Quản gia, người nói Vương phi có nhớ không?''
''Được, nhất định nhớ được.'' Trong lòng hắn không nắm chắc nhưng đây cũng là tâm nguyện của hắn.
''Nhưng Đại hoàng tử nước Ngân Nguyệt...''
''Yên tâm, Vương gia đang ở đấy, Vương gia giao cho chúng ta bên này, chúng ta phải làm thỏa đáng mới được, đợi đến khi Vương phi nhớ lại thì hắn ta chỉ có thể trở về nước.''
''Nói cũng phải, đây là Vương phi của chúng ta, sao hắn lại nói là Thái tử phi, thật buồn cười.''
''May mà hắn vẫn chưa thành thân, nếu không nước Ngân Nguyệt sẽ bị san bằng thành bình địa.''
''Đó là đáng đời, ai bảo tâm tư hắn không đứng đắn.''
Nàng đột nhiên ngừng lại, cảm thấy không thoải mái.
''Vương phi các người đi đâu rồi?'' Trong lòng nàng sinh nghi.
Liên Vân bắt đầu luống cuống, thấy thế Tần quản gia đi tới, ''Quận chúa điện hạ, Vương phi nói xin người đến thư phòng tụ họp.''
''Thư phòng?'' Nàng có chút nghi ngờ nhưng đây là Thần vương phủ, chắc hẳn cũng không có rắc rối nên liền đi theo bọn họ.
Hoa Thiên Nhụy mượn cớ đi nhà xí, đi ra bên ngoài, đúng lúc đụng phải Thúy nhi, nàng nhìn bốn phía rồi kéo Thúy nhi lại hỏi: ''Sao rồi? Báo cáo tin tức cho Lan phi nương nương chưa?''
''Đã dùng bồ câu đưa tin, nhưng nô tỳ đợi mãi mà không thấy hồi âm.''
''Tỷ tỷ đang bận rộn cái gì? Nàng không nghĩ ra biện pháp thì Lạc Tử Mộng sẽ trở lại, mặc kệ là thật hay giả, nếu nàng ta trở lại thì ta sẽ không có cơ hội.''
''Tiểu thư, có lẽ cùng dáng dấp với Thần vương phi thôi, nàng ta rất nhanh sẽ đi cùng Đại hoàng tử.''
''Ngươi biết cái gì, coi như không cùng một người nhưng hắn sẽ đoạt nàng lại, nếu bên cạnh hắn có nàng ta thì ta làm gì có cơ hội.''
Thúy nhi ở bên cạnh không nói gì, người trong cuộc luôn mơ hồ.
Bên trong hoàng cung.
Lan phi mở thư ra, trái tim nhất thời cả kinh, nếu không có cung nữ đỡ thì nàng muốn ngất đi.
Ở đời sao lại có chuyện này?
''Nương nương, người không sao chứ?''
Lan phi xoay người hơn nữa mở miệng nói: ''Không có việc gì....''
Lạc Tử Mộng đi vào thư phòng, ''Vương phi đâu?''
Một bên nha hoàn nói: ''Thân thể Vương phi không thoải mái nên tẹo nữa mới đến.''
Nàng không nói gì, thuận tay cầm ''Hàn Vũ quốc sử lục'' lên, mở ra, trong đầu thoáng qua cái gì, lập tức khép sách lại.
''Quận chúa sao vậy?''
Nàng lắc đầu, ''Không có gì, ta chỉ là người ngoài nên không tiện nhìn sử lục của nước Hàn Vũ.''
''Trong thư phòng có giường?'' Nàng hỏi.
Cho tới bây giờ, nàng chưa bao giờ thấy trong thư phòng Hô Duyên Phong có giường nên cảm thấy mới mẻ.
''Đúng vậy, Vương gia bận rộn quốc sự, kể từ.... nô tài nói là, có lúc Vương gia ở thư phòng liền buồn ngủ.''
Trên thực tế, khi nàng mất tích, hắn thấy Tầm Mộng cư quá mức thương tâm nên ở lại thư phòng, nhưng trong lòng lại mâu thuẫn nên chỉ qua đêm ở thư phòng hay Tầm Mộng cư.
''Thôi, Vương phi các người không có ở đây nên ta cũng không ở lâu.''
Tiểu Đông thấy thế liền chỉ vào bức họa nói: ''Giống quá, đúng là không thể tin được trên đời này sao lại có người giống người như vậy.''
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...