Tiểu nha đầu đưa khăn lau mặt tới trước mặt nàng, nàng cũng không thể không nhận lấy, nhẹ nhàng lau mặt, nhắc tới lại thấy không có khăn lông thật đúng là rất ngứa mặt.
"Lạc cô nương, nô tỳ tên là Liên Vân, Vương Gia nhà chúng ta sắp lên triều rồi, Lạc cô nương và chúng nô tỳ đều nên đi cung tiễn Vương Gia."
Sau khi Lạc Tử Mộng bước xuống giường trả khăn lau mặt cho nàng, lúc này mới mấp máy môi nói: "Liên Vân, ngươi hãy nghe cho kỹ, đừng gọi thân thiết như vậy, hắn ta là Vương Gia của các ngươi, không phải Vương Gia của chúng ta, nơi này không bao gồm ta, biết không?"
Trên trán Liên Vân đầy vạch đen, gật gật đầu, đưa y phục trong tay lên: "Xin mời Lạc cô nương thay quần áo!"
Lạc Tử Mộng nghi ngờ nhìn nhìn y phục trong tay của nàng, sau đó lại vươn tay tới sờ soạng mấy cái. Thật không hổ là vương phủ! Ngay cả đối đãi với khách cũng tốt như vậy, còn chuẩn bị cả y phục, không chỉ xinh đẹp, chất liệu cũng không tồi. Không nhịn được cầm quần áo lên rồi lại ướm thử lên người, khoa tay múa chân một chút, kích thước vừa vặn này quả nhiên càng làm cho nàng rất mừng rỡ.
"Lạc cô nương, đây là áo đơn mặc ở bên trong, còn cái này là áo yếm dùng để che trước ngực." Liên Vân cầm quần áo thả xuống rồi giúp nàng mặc vào sau đó đưa áo yếm cho nàng.
Lạc Tử Mộng dùng bốn ngón tay cầm áo yếm lên, khóe môi khẽ giật: "Không phải chứ? Thật sự bắt ta mặc cái này à? Không mặc áo ngực sẽ không xệ xuống đấy chứ?"
"Hả?" Biểu cảm trên mặt Liên Vân lập tức trở nên quái dị.
"Không có gì, ta chỉ là tùy tiện nói một chút thôi mà." Dù sao nói với nàng cũng vô ích, những kiến thức này dùng ở cổ đại thì chẳng khác nào đàn gảy tai trâu.
"Lạc cô nương, canh giờ đã sắp đến, nô tỳ nhanh chóng giúp người trang điểm xong rồi sẽ đi cung tiễn Vương gia lên triều."
"Ta không đi, hắn ta lên triều thì lên triều, làm gì còn phải bắt ta đi cung tiễn?"
Liên Vân thiếu chú nữa thì muốn toát ra một giọt mồ hôi.
"Nhưng mà...Lạc cô nương, đây là quy củ của Thần vương phủ, quản gia đã định ra nội quy trong phủ...." Mặc du Liên Vân không xác định được Lạc Tủ Mộng có cần thi hành theo nội quy trong phủ hay không, nhưng mà nàng nghĩ nếu đã ở trong Thần vương phủ thì tuân theo nội quy trong phủ cũng không sai, nhưng nàng thật sự không ngờ Lạc Tử Mộng lại không biết cái gì gọi là Ăn nhờ ở đậu như thế.
Chỉ là, lúc Lạc Tử Mộng nghe thấy Liên Vân nói tới "Nội quy trong phủ, thì trong đầu lập tức cơ trí nảy ra một ý định.
Bây giờ nàng đang ở tại Thần Vương phủ, hơn nữa nàng còn đang tính toán không bằng ở lại thu vét thêm một khoản nữa, tiếp tục ở lại Thần vương phủ ăn chùa uống chùa, cho nên người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, nếu như nàng không đi, chẳng phải là sẽ rất dễ bị đuổi khỏi đây sao?
Nghĩ tới đây, Lạc Tử Mộng lập tức đảo con ngươi một cái rồi hỏi "Hắn ta bây giờ đang ở đâu?"
Liên Vân nhìn qua cửa sổ, sắc mặt cứng lại: "Nguy rồi..."
"Sao vậy? Trời mưa à?" Lạc Tử Mộng mặc một chiếc áo đơn, mái tóc đen mượt buông xõa xuống, nàng cũng đi theo tới phía sau cửa sổ, bên ngoài rất sáng sủa.
"Đâu có mưa, cái gì nguy rồi?"
"Bây giờ Vương gia đang đi về phía cửa phủ, đợt lát nữa nô tỳ nhất định sẽ bị Tần quản gia đánh chết..."
"Không phải chứ? Nghiêm trọng như thế sao? Vậy còn không mau đi đi?" Nói xong, Lạc Tử Mộng lập tức chạy ra ngoài cửa
"Hả? Lạc cô nương! Lạc cô nương chờ một chút, người còn chưa thay quần áo, trang điểm mà." Liên Vân vừa gọi vừa đuổi theo nàng chạy ra ngoài.
"Hàn Hạo Thần! Hàn Hạo Thần huynh chờ một chút, ta còn chưa kịp tới cung tiễn huynh...."
Lạc Tử Mộng vừa chạy vừa gọi, theo bước chân gấp gáp, mái tóc đen mượt như thác nước ở sau ót của nàng cũng phiêu dật theo gió, chiếc áo đơn trên người nàng là một bộ màu trắng bạc, ở dưới ánh nắng chiếu rọi, nhìn nàng giống hệt như tiên tử nhẹ nhàng bước đến.
Nhìn thấy một màn như vậy, Hàn Hạo Thần thậm chí có một loại cảm giác kinh ngạc, một góc mềm mại trong tim khi chứng kiến khoảnh khắc nàng chạy tới dường như tiết tấu cũng bị rối loạn.
Nhưng một khắc sau, hành động tiếp theo của Lạc Tử Mộng lập tức đánh thức Hàn Hạo Thần bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Bởi vì nàng chạy quá nhanh, nên dưới chân bị mất thăng bằng, chân trái đạp phải chân phải, cứ như vậy thẳng tới phía trước.
"A...."
Nàng nhắm mắt lại, oán thầm một trận: "Rốt cuộc thì đây là gặp phải vận xui gì vậy, tại sao từ sáng sớm tới giờ cứ liên tục đụng phải chuyện xui xẻo như vậy.
Nhưng mà, tại sao té xuống lại không có cảm giác đau?
Nàng từ từ mở mắt ra, lại phát hiện mình đang nằm ở trong một lồng ngực rộng rãi vững chắc. Mà bộ ngực sữa của mình cách một lớp vải dệt mỏng manh đang đè lên cơ ngực của đối phương, cả người đều bị đối phương ôm gọn trong ngực.
Lúc nàng ngẩng đầu nhìn thấy rõ người đang ôm trọn cả thân thể mình lộ ra khuôn mặt lạnh băng ngàn năm có thể làm người ta lạnh cóng mà chết thì lập tức bị dọa sợ tới mức vội vàng tránh thoát khỏi lồng ngực của chàng.
"Ha ha, hì hì!" Nàng ngây ngốc nhìn về phía chàng cười một tiếng: "Chào buổi sáng!"
Hàn Hạo Thần nhìn nàng từ trên xuống dưới, tới khi ánh mắt chạm tới nơi mềm mại của nàng vừa mới dán chặt vào trước ngực chàng thì hô hấp của chàng không nhịn được hơi chậm lại, nhưng lại cố gắng không để cho người khác nhìn thấy có điểm gì khác thường.
"Nàng chạy tới đây làm cái gì?" Chàng trầm giọng hỏi.
Không biết có phải là do buổi sáng thính lực còn chưa kịp khôi phục bình thường hay không, thế nhưng Lạc Tử Mộng lại cảm thấy âm thanh của chàng có thể mê hoặc chết người, chỉ là, sắc mặt âm trầm của chàng cũng có thể hù chết người rồi.
Lạc Tử Mộng gãi gãi hai lỗ tai nói: "Đây không phải là do nội quy trong vương phủ các huynh, nói phải tới cung tiễn huynh lên triều hay sao?"
"Nàng mặc như vậy tới cung tiễn ta sao?" Chàng lại quan sát nàng lần nữa , cho dù là áo đơn rộng thùng thình, thì vẫn có thẻ nhìn thấy được thân thể lung linh, lả lướt của nàng.
Đột nhiên, chàng giống như ý thức được chuyện gì đó, bỗng dưng ra lệnh: "Tất cả nhắm mắt lại."
Lạc Tử Mộng kinh sợ, lập tức rụt cổ lại nhắm chặt hai mắt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...