Ngày thứ hai, một đạo thánh chỉ từ cung điện truyền đến Phủ Thái Phó yên ả: Bảy ngày sau, Hoàng Thượng tự mình đến Phủ Thái Phó khảo sát tình hình học tập của
Thái tử cùng ba vị Hoàng tử!
Bảo Lam Quận chúa cần phải tiếp giá!
Mấy nhà sung sướng mấy nhà buồn!
Băng Tịch nói: "Nhất định là có người động tay chân, bằng không phụ hoàng như thế nào đột nhiên lại đưa ra việc này?"
Tiểu Ngọc Nhi vô cùng phối hợp: "Nhưng người nào sẽ vô duyên vô cớ nói việc này nha?"
Băng Tịch nói: "Vấn đề bây giờ là làm thế nào! Phụ hoàng chính là không biết tình hình của Lam Lam, đến lúc đó Lam Lam phạm lỗi thì thật phiền
toái!"
"Ta xem chúng ta chính là lo sợ không đâu, trực tiếp nói rõ tình hình với Hoàng Thượng chẳng phải được sao!"
"Nói thế nào?" Băng Tịch cho là có chủ ý tốt, vội vàng hướng Tiểu Ngọc Nhi làm ra ánh mắt cầu cứu.
"Chính là nói thật thôi! Thì nói Lam tỷ tỷ bị thương thần trí còn chưa có khôi phục chẳng phải được sao!"
Băng Tịch trực tiếp cho Tiểu Ngọc Nhi một ánh mắt khi dễ: "Nếu nói đơn giản
như ngươi vậy, Bản Hoàng tử anh minh thần võ vẫn còn ở nơi này phiền não sao! A! Ta nói ngươi có đầu óc hay không a?"
"Ngươi không cần
quá đáng vậy a! Ngươi nói người nào không có đầu óc đây! Ta chính là
không có đầu óc cũng không thể so với ngươi cái người tự đại cuồng (ngạo mạn điên cuồng)! Hừ" Ngoài ra còn tặng kèm theo một cái liếc mắt!
"Ngươi nói gì? Bản Hoàng tử tự đại cuồng? Bản Hoàng tử đây là ăn nói ngay thật có được hay không? Có vài người nha chính là như vậy, luôn luôn không
đủ dũng khí đối mặt thực tế! Thật ra thì người trong thiên hạ cũng biết, cần gì chứ! Chậc chậc!"
Băng Tịch thập phần phối hợp lắc đầu một cái, không biết nhất định sẽ bị bộ dáng như vậy làm cho mê hoặc!
"Ta không đủ dũng khí? Những lời này còn nguyên tặng cho ngươi, ngươi làm
rõ ràng có được hay không, ngươi mới là không đủ dũng khí đối mặt thực
tế!"
Tiểu Ngọc Nhi thế nào chịu được người khác khiêu khích, tại chỗ vỗ bàn một cái, có khuynh hướng dốc lòng đốp chát.
"Bản Hoàng tử nói chính là chân lý nha, xem đi xem đi, ngươi đã không kìm hãm được lại trích dẫn lời triết lý của Bản Hoàng tử!
"Nôn! Nói ngươi một đại nam nhân không nên hơi một tí liền bày ra một bộ tư thế dâm đãng như thế có được hay không!"
Nhìn sắc mặt Băng Tịch tựa như trư, Tiểu Ngọc Nhi cuối cùng cũng hòa nhau một ván, tâm tình thật tốt a!
"Bản Hoàng tử thế này gọi là hấp dẫn! Hấp dẫn có hiểu hay không! Cũng là,
người không có phẩm chất như ngươi làm sao hiểu được từ ngữ cao siêu
đây?"
"Ngươi cũng đừng quên, Bản Tiểu thư thế nhưng Thái Phó đại
nhân, chính là nữ nhi bảo bối của sư phó ngươi, ta thuở nhỏ mưa dầm thấm đất học vấn cao thâm, làm sao hiểu được những lời nói thấp kém này của
ngươi đây?"
Tiểu Ngọc Nhi vội vàng dùng ngón tay gãi gãi lỗ tai,
rất sợ những thứ đông đông này tiến vào trong lỗ tai, cố tình còn là bộ
dáng hết sức thành kính, điều này nhìn làm sao đáng yêu!
Không nhìn thấy ánh mắt Băng Tịch sắp phun lửa sao?
Giận quá hóa cười, Băng Tịch thay đổi vẻ mặt bực bội, đổi lại bộ dáng ngày
thường bất cần đời phong lưu thiếu gia, hai chân nhếch lên, ánh mắt tà
mị liền nhìn về phía Tiểu Ngọc Nhi vẫn còn đắc ý.
Tiểu Ngọc Nhi vừa nhìn qua lập tức chuông báo động mãnh liệt, dị thường chính là yêu quái a!
Đúng như dự đoán, Tiểu Ngọc Nhi hôm nay nghe được một câu nói của Băng Tịch chịu đựng đủ ngược đãi làm nàng nổi điên:
" Ít ngày trước ta nghe nói thực ra 'Gỗ mục không thể đẽo', ta vẫn không
rõ tại sao có thể không có một chút tiền đồ, nghe tiếng không bằng gặp
mặt, hôm nay vừa thấy quả nhiên danh bất hư truyền a! Trương Kim Ngọc
tiểu thư quả nhiên đảm nhận được rất tốt hai chữ 'Gỗ mục' này nha!"
"A a a a! Hôm nay ta muốn đánh chết ngươi tên khốn hỗn đản này! A a a! Xem chiêu!"
Tiểu Ngọc Nhi nơi nào còn nhớ được cái gì là hình tượng thục nữ, trong lòng
của nàng chỉ có một ý niệm: tên tiểu tử này quá đáng đánh đòn rồi!
Hảo hán không ăn thua thiệt trước mắt, huống chi là Băng Tịch luôn luôn co được dãn được!
Hắn vừa tìm kiếm che chở vừa vẫn không quên kích thích tiểu nha đầu nổi
điên: "Thẹn quá thành giận đi? Ta đã nói rồi, không phải miếng gỗ nào
hóa trang cũng có thể thành thục nữ! Xem đi xem đi, lộ ra nguyên hình
sao!"
"Ngươi có gan đừng chạy! Hôm nay Bản tiểu thư sẽ để cho ngươi biết cái gì là thục nữ!"
Tiểu Ngọc Nhi là cạn tào ráo máng nha, nếu không chỉnh đốn không bỏ qua tư thế!
Vì vậy khó được thấy hình ảnh một bộ dáng "Nữ đuổi theo nam"
Nhìn nhìn lại những người khác -- mừng rỡ xem cuộc vui!
Băng Tịch trực tiếp hô to: "Ô oa, các ngươi đều không cứu người nhà a, người ta da mịn thịt mềm ̄"
Mọi người nổi da gà phủi xuống đầy đất!
Không người nào chú ý ở góc, khéo miệng Bảo Lam quất thẳng tới!
Cái này!
Băng Tịch thật sự bị đánh không chịu nổi, tất cả mọi người cho là thế!
Bởi vì không cần lo Tiểu Ngọc Nhi phải chăng là đánh rất đau, Băng Tịch kêu hết sức đau thương!
Dáng vẻ kêu loạn "A a a! Gào khóc gào khóc!"
"Các ngươi không nghĩ Bảo Lam sao?"
Một câu nói của Băng Phong thành công để cho người đang đùa ầm ĩ ngưng đùa giỡn.
Quả nhiên, Băng Phong chính là có lực sát thương nhất!
Băng Tịch cùng Tiểu Ngọc Nhi vẻ mặt hưng phấn lập tức ảm đạm!
Đúng vậy a, Lam Lam làm sao bây giờ?
Trong góc Bảo Lam mặc dù rất kiềm chế, nhưng mà vẫn như cũ kiềm chế không được động dung (lộ vẻ xúc động)!
Đây chính là tình cảm!
Băng Tịch, ngươi thật là dự định để cho ta áy náy chết sao?
Tiểu Ngọc Nhi, ta nhận định muội muội này!
"Như vậy đi, trực tiếp nói Lam Lam ngã bệnh, không thích hợp tiếp giá! Nhị ca huynh thấy thế nào?"
"Đệ nếu đã quyết định, cần gì phải hỏi ý ta?"
"Nói như vậy nhị ca huynh cũng đồng ý ý kiến này sao? Thật sự là quá tốt, đệ cũng biết có nhị ca huynh ở đây khẳng định không có chuyện gì!"
Băng Tịch cứ như vậy không chút lưu tình biểu đạt tình cảm ái mộ với Băng Phong!
Mặc dù Băng Phong luôn luôn biết, nhưng mà vẫn là không nhịn được động
dung, ánh mắt nhíu chặt gần như không thể nhận ra đã buông lỏng ra rất
nhiều!
Băng Tịch, vẫn luôn là người chân thành nhất!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...