Tiểu Vương Phi Điêu Ngoa Kiêu Ngạo

Ban đêm, yên tĩnh!

Tiểu Liên như trước hồi báo tình hình một ngày của Bảo Lam, trên căn bản vẫn là như cũ, bất quá, cứ như vậy nghe, Băng Phong cũng cảm thấy thỏa mãn!

Băng Phong nhìn Bảo Lam ngủ say trong ngực, trong ánh mặt hiện lên đầy nồng
đậm cưng chiều cùng nhàn nhạt sầu bi, Bảo Bảo, khi nào thì nàng mới có
thể tỉnh lại đây? Nàng có biết ta đợi rất lâu rồi!

Nên đến lúc rồi, thời điểm để cho nàng đối mặt với thực tế!

Ngày thứ hai vừa rạng sáng Băng Tịch hấp ta hấp tấp đến ăn sáng với Bảo Lam, Băng Tịch vẫn kiên trì chuyện trò như thế, cứ như vậy nhìn Lam Lam cùng mình ăn cơm, Băng Tịch đã cảm nhận được thỏa mãn trước nay chưa từng
có, chỉ có thế giới hai người thật tốt, nếu là vĩnh viễn tiếp tục như
vậy, thì càng tốt!

Băng Tịch hài lòng ăn xong bữa sáng sau đó rời đi, Tiểu Liên vừa quay đầu lại liền thấy được Băng Phong đã đứng bên
cạnh Quận chúa, Tiểu Liên vỗ vỗ tay, hù chết nha hoàn rồi! Làm thế nào
còn tới vô ảnh đi vô tung. Để cho Tiểu Liên cảm thấy rất là kỳ quái, cho tới bây giờ chủ tử của mình cũng là tới vào buổi tối nha, chủ tử của
mình luôn luôn đều là tránh nghi ngờ nha, hôm nay đây là thế nào? Không
kiềm chế được tình cảm nhộn nhạo trong lòng a?

Băng Phong liếc
mắt đã biết trong đầu tiểu nha đầu này đang suy nghĩ không lành mạnh,
trực tiếp một câu lạnh như băng đi tới: "Làm xong chuyện của ngươi là
được!"

Nguy rồi, bị phát hiện rồi! Thật nguy hiểm a!

"Dạ, Tiểu Liên đã biết!"


Băng Phong nhẹ nhàng nâng hai tay của Bảo Lam dậy, Tiểu Liên mở mắt thật to, nha nha, tình huống thú vị a, thật sự có chuyện a!

Băng Phong mới không cố kỵ cái ý tưởng của tiểu nha đầu này, hắn vốn là
người không kiêng nể gì cả, cả đời này có thể đưa tới chuyện để hắn chú ý vốn cũng không nhiều, có thể chủ động để cho hắn quan tâm đã ít lại
càng ít, những người còn lại-- giống như người qua đường Giáp!

Tiểu Liên khó được nhìn thấy loại tình huống này, chính là không dám chút
nào chậm trễ, chỉ sợ bỏ lỡ bất luận cái gì tương lai có thể kể chi tiết
cho các huynh đệ tỷ muội, đây chính là tin tức độc nhất vô nhị của chủ
tử a a a!

Bất quá, làm Tiểu Liên thất vọng là, Băng Phong cứ như
vậy nắm tay Bảo Lam, còn lại cái gì cũng không có làm, có thể làm cái gì đó đi, nhưng mà thật không có nhìn thấy, này thật không phải là mất
thường có thể nhìn thấy!

Từ từ, Băng Phong vẻ mặt không thay đổi, chẳng qua là cái trán Bảo Lam từ từ rịn ra mồ hôi lấm tấm! Đợi đến một
khắc sau, Băng Phong nới lỏng tay, Bảo Lam thì nhắm mắt lại, ngủ ở trong ngực Băng Phong!

Này thì xong rồi? (⊙o⊙) a, cái gì cũng còn
không có nhìn thấy đâu> Thế nào cứ như vậy xong rồi? Thôi đi, thật là không có ý tứ a! Điều này làm cho ta thế nào khoe khoang đây! Cho đến
cực kỳ lâu về sau, Tiểu Liên mới biết cái này gọi là nội công liệu pháp
(chữa bệnh bằng nội công), chỉ là, tựa như cái gì cũng không nhìn thấy,
Tiểu Liên vẫn là thành công bị các vị huynh đệ tỷ muội cười nhạo một
trận!

Băng Phong nhẹ nhàng một bàn tay ôm vai Bảo Lam, một bàn
tay từ dưới đầu gối ngang qua, ôm ngang đem Bảo Lam đưa vào trong phòng, đặt lên giường, Băng Phong ngồi ở mép giường, cúi đầu nhẹ nhành hôn lên cái trán của Bảo Lam, "Hoan nghênh nàng tỉnh lại, công chúa của ta!"


...

Trong lớp, thế nhưng Băng Phong phá lệ tới trễ!

Băng Tịch dĩ nhiên là người không an phận, vừa đứng lên, vội vàng hấp ta hấp tấp thân thiết kéo nhị ca ngồi xuống ghế, vừa biểu hiện thân thiết vừa
oán trách nhị ca: Nhị ca nha, huynh còn có thể đến trễ nha? Đây thật là
trời hạ mưa đỏ a!"

Băng Phong cực kỳ phối hợp thưởng cho Băng
Tịch một ánh mắt, đây quả thật là làm cho trái tim bé nhỏ của Băng Tịch
nhộn nhạo a! Vội vàng đấm bốp vai nhị ca thật tốt, xoa xoa cổ, cái đuôi
nhỏ thậm chí cũng vểnh lên tận trời!

Mọi người đối với những biểu hiện của Băng Phong cùng Băng Tịch là không kinh sợ khi thấy chuyện
quái dị, hai người này cứ như vậy, Băng Tịch không có ngâm nga bài thơ
trữ tình tự nghĩ ra ngay tại chỗ để biểu đạt một chút tâm tình của
mình hiện tại vô cùng vui vẻ thì thật là tốt a!

Tiểu Ngọc Nhi vô cùng phối hợp đi qua đẩy Băng Tịch một cái, khiến cho tình trạng luyến
huynh nghiêm trọng Băng Tịch lập tức đụng vào trên người Băng Phong, còn hô to: "Nhị ca, huynh xem Tiểu Ngọc Nhi lại khi dễ người ta..., nhị ca, huynh đi báo thù cho người ta nhé!" Băng Tịch thật giống một dạng chuột túi, dính vào trên người Băng Phong không nhúc nhích, mọi người cười
đùa: "Băng Tịch, ngươi quá là không có khí phách! Chỉ biết tìm nhị ca
ngươi!"

Da mặt Băng Tịch cũng không phải là người bình thường có
thể địch nổi, chẳng qua là đem mọi người cười đùa xem như khích lệ, nghe được rất là hứng thú, còn có thể phối hợp đem tay ôm cổ Băng Phong, la

to: "Nhị ca a, đệ đối với huynh sùng bái giống như nước sông cuồn cuộn,
liên miên không dứt, đệ đối với huynh kính ngưỡng (kính trọng và ngưỡng
mộ), giống như chim nhỏ thấy Phật Như Lai, không thể địch nổi! Huynh là Thiên của đệ, huynh là Địa của đệ, trong lòng đệ huynh là độc nhất vô
nhị! Huynh tốt với đệ, huynh đối với đệ là thần kì, huynh chính là kim
phiếu vạn năng! Huynh làm ra tiền, ta tiêu tiền, ta xài tiền của huynh,
huynh làm ra tiền cho ta, trên đời này huynh chính là vô tư nhất thiện
lương nhất khả ái nhất dịu dàng nhất cực kỳ tốt nhất nhị ca!"

"Nôn mửa!" Mọi người thật là ngỗn ngang!

"Trời ạ, mang Băng Tịch cái người không biết xấu hổ này đi đi! Trái tim nhỏ
bé của ta a, đều muốn phun ra á!" Tiểu Ngọc Nhi luôn là người khoa
trương nhất, cũng là cùng Băng Tịch có quan hệ tốt nhất, dĩ nhiên lại
càng không chút kiên kỵ người kia!

"Ta nói Tứ hoàng đệ nha, ở
trong lòng ta vừa khen ngươi không có đọc thơ trữ tình, ngươi liền phá
hỏng, ngươi như vậy làm cho vi huynh như thế nào tốt a!" Thái tử Điện hạ luôn là người có bộ dáng hiền lành, nhưng chỉ là vỏ bọc bề ngoài, thật
sự là ca ca được người chọn có một không hai!

"Ta xem nha, Tam ca nên ban thưởng cho ngươi một phần thưởng về trình diễn tốt nhất, lần
này để cho ngươi ở bên trong thư phòng của căn nhà nhỏ bé này , thật là
nhân tài không được trọng dụng a a a!" Băng Trạch rất là thực tâm thực
lòng tán thưởng thiên phú của Tứ đệ, bất quá chỉ có hắn tự biết trong
lòng mình là mạnh mẽ ghen tỵ, tại sao Băng Phong một người không có mẫu
hậu là một dã hài tử có thể được Băng Tịch trong sáng chân thật đối đãi? Tại sao Băng Tịch chỉ vây xung quanh Băng Phong lạnh nhạt chứ? Chẳng lẻ Băng Tịch không để ý Băng Phong đoạt mẫu hậu của hắn sao? Ta cũng không tin hắn không để ý!

"Chao ơi, Tịch Hoàng tử thật là thông minh
khả ái, sẽ khiến người quan tâm đây, không trách được Phonh Hoàng tử
Điện hạ luôn xem là bảo bối! Nếu là đổi người khác, khẳng định Phong
Hoàng tử làm cho người tiếp cận phải hối hận vì làm người, yêu thương
Tịch Hoàng tử như thế, cưng chiều duy nhất Tịch Hoàng tử, hôm nay nhìn

thấy, quả nhiên là danh bất hư truyền a!"

Băng Phong ngay cả ánh
mắt cũng lười phải cho, một câu nói nháy mắt giết người: "Hôm nay gặp
mặt, ngươi như vậy là cho người ta chán ghét, càng thêm danh bất hư
truyền!"

Một lời ra, toàn bộ yên tĩnh!

Sắc mặt Lý Như Yên
càng thêm khó coi không có cách nào nhìn, răng ngà cắn nát, thật là hận
không thể tại chỗ nuốt Nhất Băng Phong!

Ngươi ngông cuồng, để cho ngươi ngông cuồng! Chờ coi đi, không quá mấy ngày, ta sẽ để cho ngươi chỉ có đến mà không có về!

Vẫn là Thái Phó đại nhân có kinh nghiệm xử lý hết thảy tình huống khẩn cấp, chỉ thấy ông ôn hòa cười cười: "Khổng tử nói, quân tử hòa với mọi người mà không về hùa với ai, tiểu nhân về hùa với mọi người mà không hòa với ai. Như vậy xem ra giữa các ngươi xảy ra tranh chấp, liền chứng minh
các ngươi là quân tử! Ngược lại, nếu như các ngươi không dám nói ra ý
kiến của mình cùng giải thích, đích thực chính là kẻ nịnh hót, bợ đỡ,
hùa theo người khác, chính là tiểu nhân! Các ngươi thân là hoàng tử hoặc tiểu thư trong phủ, nhất định phải cẩn thận phân biệt người bên cạch
các ngươi, luôn là người tranh luận, là người chánh trực, là người có
thể tin, là người có năng lực giúp ngươi đạt ước nguyện! Bảo sao hay
vậy, luôn là người đối với các ngươi cúi đầu khom lưng, là người có ánh
mắt thiển cận, là người ham vinh hoa, là người không có cốt khí! Các
ngươi cần phải con mắt tinh tường nhận thức anh hùng a!"

Thái Phó nói một câu, có tài khống chế, để cho bốn vị hoàng tử đang ngồi rơi vào trong trầm mặc, bất đầu kiểm lại người bên cạnh, đối với người chỉ huy
lại có hiểu biết mới!

Chỉ là, luôn có một người như vậy, luôn là ở bất cứ thời điểm nào cũng có thể tăng sự hài hước: "Ta đây luôn là nịnh hót, bợ đỡ, hùa theo nhị ca, vậy ta chẳng phải là tiểu nhân?"

"Ngạch..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận