Tiểu Vương Phi Điêu Ngoa Kiêu Ngạo

Chương 11 :

Sáng sớm, lại bắt đầu một ngày tốt đẹp!

Sau khi đoàn người ăn bữa sáng xong thì thoải mái lên đường.

Bảo Lam là nhân vật mấu chốt điều hòa không khí lại bắt đầu hiện rõ sức hấp dẫn.

Bảo Lam hỏi một vấn đề làm cho nàng nghi ngờ rất lâu: "Phong lão đại, ta có thể hỏi huynh một chuyện không? Nhìn các người không giống như là người thiếu tiền, vì sao không thuê xe ngựa hoặc là ngựa cưỡi chứ?"

"Chúng ta rất nghèo!" Băng Phong trợn mắt nói lời bịa đặt!

"Thôi đi! Trước khi nói dối trước mặt ta nên đánh bản nháp thật tốt, chưa có truyện cười nào nhạt nhẽo như vậy, vẫn nên ít nói là tốt hơn, nếu không thì ta sẽ cho là hynh sỉ nhục IQ cao của ta!" Vài ngày mà da mặt của Bảo Lam tăng lên không ít a!

Tập thể mấy vị hộ vệ mặc niệm : Bảo cô nương, người biết hai chữ ‘khiêm tốn’ viết như thế nào sao?

"Nàng đi không nổi thì cứ việc nói thẳng, không cần quanh co lòng vòng như vậy!" Băng Phong không buông tha bất cứ một cơ hội nào để đả kích Bảo Lam a!

"Bản cô nương mà đi không nổi sao? Huynh đang nói đùa truyện thế kỷ gì thế? Võ công của bản cô nương luyện mấy năm nay cũng không phải là luyện suông!" Bảo Lam chán ghét nói!


"Lam Lam, ý này của ngươi là võ công của ngươi không tệ! Không biết khi hai ta tranh đấu sẽ thế nào? Chúng ta đánh một trận đi!" Đây là nói gió thì có mưa, hài tử này lại bắt đầu rồi !

"Ta không khi dễ tiểu hài tử!" Bảo Lam khoát tay kết thúc chuyện này, thật sự giống như là người lớn! Lại quên rằng người nào đó mới chính là tiểu hài tử!

"Lam Lam, năm nay ta cũng đã mười tám tuổi rồi, ta còn lớn hơn ngươi hai tuổi đấy!" Vừa nghe bị so nhỏ hơn Bảo Lam, Băng Tịch vội vàng tranh lấy thể diện cho mình!

"Tư tưởng trong lòng ta lớn hơn ngươi! Hiểu hay không?"

"Không hiểu!" Rất đắc ý, cực kỳ kiêu ngạo!

"Sao ta lại cảm giác là ông nói gà bà nói vịt nhỉ!" Nói xong ra vẻ thở dài lắc đầu, bộ dáng đáng yêu này làm cho mấy vị khác không khỏi cười ra tiếng.

Băng Tịch cũng là người lọc lõi*, cũng học theo Bảo Lam bộ dáng thở dài lắc đầu: "Thì ra ngươi chính là gà sao? So cái này, thực sự là ta không bằng ngươi!"

*lọc lõi : người có kinh nghiệm nhưng láu lĩnh

A a a a a! Ai có thể nói cho ta biết vì sao ta phải chịu đựng tên tiểu tử xoa tròn nặn bẹp hay không, sao có thể không thay đổi sắc mặt mà nói ra những lời này a? Nhẹ nhàng như gió nhạt nhòe như mây, thật giống như đang nói thức ăn hôm nay không tệ!


Quả nhiên, mây trôi đơn giản cái gì đó cũng không đáng nói a!

Đương nhiên bàn về khả năng phản công, Bảo Lam cũng là không cho phép mình thua, dùng tôn nghiêm của mình liều mạng!

"Sao ngươi biết ta cầm tinh con gà chứ? Ta còn rất thích ăn trứng chim a...! Ta nói với ngươi, trứng chim chính là thứ tốt, chẳng những có thể tẩm bổ dưỡng nhan, còn có công hiệu làm thận khỏe mạnh đấy! Hơn nữa đối với nam nhân vận động lại càng có hiệu quả, bảo đảm ban đêm dư thừa tinh lực!"

Tập thể nhóm đại nam nhân ở đây đều im lặng, sao tiểu nha đầu này có thể nói loại chuyện thô tục này trước mặt nhiều đại nam nhân như vậy chứ! Nàng làm cho đoàn đại nam nhân bị cấm dục quá lâu này làm sao mà chịu nổi, làm sao mà chịu nổi!

Nhưng mà, xoắn xuýt lại lén lút nhớ kỹ những lời Bảo Lam nói, trứng chim thật sự có công hiệu này sao? Ừm, trở về phải từ từ thử xem!

Đương nhiên Bảo Lam không biết mình vô tâm nói mấy câu này lại nảy sinh ảnh hưởng lớn như vậy a!

Hơn nửa lại cống hiến ra sự nghiệp trứng chim thật lớn cho Thánh Kinh, sớm biết rằng mình quảng cáo có thể đáng giá như vậy, nhất định Bảo Lam sẽ không ngồi chờ chết , nhất định sẽ đưa tay hướng tới những người bán trứng chim kia -- yêu cầu chi phí lời nói!

Không ngờ Bảo cô nương là người mê tiền!

Cái tiết mục hát đệm này rất nhanh liền qua đi, lực chú ý của Bảo Lam cũng thành công bị dời đi.


Nếu không thì Băng Phong phải giải thích như thế nào với Bảo Lam mình làm như vậy là để tránh truy sát chứ?

Chính cái gọi là chỗ nguy hiểm nhất cũng là chỗ an toàn nhất, nhất định là hắn ta không thể tưởng được mình đã bỏ qua những cái hang núi bên đường nhìn như an toàn, đổi thành đường đường chính chính đi lại trên đường lớn rộng rãi! Hắn ta càng không nghĩ tới hắn ta tỉ mỉ bày ra cạm bẫy căn bản không người để ý, mà trạm gác trên đường lớn lại vì mấy ngày qua không có động tĩnh lại càng thả lỏng cảnh giác, vậy mới để cho sáu người bọn họ dễ dàng địa vượt qua một lần lại một lần chướng ngại ở dọc đường!

Cơ hội luôn luôn xem trọng người có chuẩn bị!

Mà đối với ‘hắn’ mà nói, cơ hội chỉ có một lần, bỏ lỡ thì chính là đã hết hy vọng!

Rồng lớn vào biển, chỗ nước cạn sao có thể cản trở?

Mãnh hổ về rừng, ruộng núi sao có thể vừa mắt?

Cao thủ so chiêu, một chiêu đủ để định thắng bại!

Cứ như vậy lại trải qua một ngày chơi đùa, cười nói, đánh nhau, ồn ào, cuối cùng một nhóm bảy người cũng đến trấn nhỏ gần Thánh Kinh, ở trong này, tất cả hộ vệ người ngựa đều đã mỗi người vào vị trí riêng của mình, sau khi hóa giải nguy hiểm, mấy người cũng không sốt ruột gấp gáp lên đường nửa.

Bên trong quán trọ, cho dù không muốn nhưng Bảo Lam cũng phải nói lời chia tay rồi.

"Nhờ có vài vị chăm sóc, đoạn đường này Lam Lam rất vui vẻ, nhưng mà thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, ngày mai sau khi vào thành, chúng ta liền phải tách biệt, đêm nay chúng ta thoải mái uống mấy chén đi!" Bảo Lam khi khái giơ ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch.

Lời nói này nói xong thì mấy người đều có chút thương cảm, dọc theo đường đi, Bảo Lam bướng bỉnh hoạt bát đã giành được niềm vui của mọi người, chợt nghe phải tách biệt, không muốn là tất nhiên, nhưng mà thân phận trở ngại có khác, tất nhiên là không thể áp đặt giữ lại .


"Lam Lam, ngươi tới Thánh Kinh có tính toán gì không? Nếu chỉ là dạo chơi, ngược lại ta có thể cho ngươi một chỗ dừng chân!" Băng Tịch biết thân phận mình đã không thể nói thêm nữa cái gì rồi.

"Không dối gạt các vị đại ca, ta là đến đây để tìm kiếm Băng Tinh Lệ !" Bảo Lam thẳng thắn thành khẩn nói ra , bởi vì tin tưởng.

Nhưng mà vừa nói Băng Tinh Lệ xong, sáu người đang ngồi cùng lộ ra vẻ mặt phòng bị, chẳng qua là thoáng qua trong giây lát, Bảo Lam cũng không có chú ý thôi.

"Không biết nàng tìm Băng Tinh Lệ làm cái gì? Theo ta được biết, đây chính là quốc bảo của Băng Phách quốc, hơn nửa cũng đã biến mất khỏi giang hồ từ lâu!" Băng Phong bình tĩnh hỏi, nghe qua không có chút không ổn nào.

"Phong lão đại có điều không biết, cha của ta bị thương nặng đến nay vẫn hôn mê bất tỉnh, cần phải tìm Băng Tinh Lệ mới có cơ hội chữa khỏi."

"Không biết sau khi vào thành làm sao có thể tìm nàng? Đệ dệ của ta có thể tìm nàng dạo chơi!" Băng Phong ngăn chặn Trảm Bạch muốn mở miệng nói, nhiều năm ăn ý như vậy làm sao Băng Phong lại không biết Trảm Bạch là muốn hỏi hoàn cảnh của Bảo Lam chứ? Chẳng qua, trực tiếp hỏi có chút đường đột!

"Đúng vậy Lam Lam, đem nói cho ta biết địa chỉ, ta có thời gian sẽ đi tìm ngươi." Băng Tịch hưng phấn mở miệng, nhị ca khá tốt đúng lúc nhắc nhở, bằng không mình liền quên chuyện quan trọng như vậy rồi. Tuy ở Thánh Kinh tìm một người không phải việc khó, nhưng mà như vậy có vẻ không có lễ phép , nhị ca thật sự là chu đáo!

"Ngươi có thể tới Thiên Địa tiêu cục tìm ta! . . . Ta có người thân làm việc ở đó, có thể đưa chỗ ở của ta cho ngươi!" Bảo Lam ý thức được nói bậy lại bổ sung một câu, nhưng mà cái này có vẻ giấu đầu lòi đuôi, hơn nữa ở trước mặt lão hồ ly này. Chẳng qua là nhìn bọn hắn cũng không có nghi ngờ cái gì, Bảo Lam lén lút thở phào nhẹ nhõm!

Nhưng mà Bảo Lam đã sớm khai báo bản thân và gia đình rõ ràng rồi !

Mấy người tiếp tục uống rượu đưa tiễn Bảo Lam, chỉ chốc lát Bảo Lam liền say khướt, đợi Bảo Lam gục sấp xuống Băng Phong ôm nàng trở về phòng , Băng Phong, Băng Tịch cùng bốn huynh đệ Trảm thị đã khôi phục bộ dáng tinh thần dồi dào, làm sao còn có chút men say nào!

Im lặng một lúc lâu, chỉ có Băng Tịch do dự cẩn thận mở miệng : "Nhị ca, toàn bộ chuyện này không liên quan đến Bảo Lam, không nên vì cha của nàng mà giận chó đánh mèo lên Lam Lam được không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui