Từ ngày Phương Ngọc Dung rời đi, gặp lại là ở trên yến tiệc mừng thọ Tôn phu nhân.
Bởi vì không phải là chỉnh thọ (thọ mừng tuổi chẵn), nên không làm lớn, có điều thỉnh gánh hát ở trong sân hát mấy trận văn võ diễn náo nhiệt, buổi sáng các nữ quyến ăn trước, buổi trưa lại nghe diễn trên lầu đối diện sân khấu, buổi chiều lại ăn chính tiệc.
Nguyệt Thược trong lúc thay quần áo, phát hiện Phương Ngọc Dung ở trên núi giả trong rừng mai ngẩn người, nàng không để ý lắm, kết quả trên đường lại thấy Châu nhi dẫn Cảnh Anh đi đến phía đó.
Không khỏi suy nghĩ, để Tước nhi lặng lẽ đi qua xem một chút.
Nàng ngồi xuống chỗ ngồi, Bùi Trân cười hỏi nàng: "Trên người không thoải mái phải không? Mấy tháng đầu phải đặc biệt coi chừng chút ít."
Bùi Trân tính tình đặc biệt tốt, cho dù biết rõ lai lịch Nguyệt Thược, vẫn đối xử như mấy người Nhị nãi nãi, tam nãi nãi.
Nguyệt Thược cười gật đầu tạ ơn nàng.
Tước nhi rất mau đã trở lại, tiểu cô nương không được sắc sảo, vẻ mặt hết sức hoảng loạn, Nguyệt Thược cảm thấy không đúng, mang nàng ra ngoài hỏi.
Tước nhi bị tình cảnh mới vừa chứng kiến kia làm cho sợ hãi, nói chuyện không có mạch lạc, "... Biểu cô nương và đại cô gia hai người nói chuyện, dựa vào rất gần, biểu cô nương còn khóc." Tiểu cô nương rất đơn thuần hỏi Nguyệt Thược, "Tứ nãi nãi, biểu cô nương có phải bị khi dễ hay không?"
Phương Ngọc Dung khóc lóc với Cảnh Anh.
Nguyệt Thược bất giác trong lòng nhảy một cái, nghĩ tới điều gì.
Lại cảm thấy không thể nào, thời gian trước Phương Ngọc Dung còn nhất định phải gả cho Bùi Hành, đảo mắt đã vin vào Cảnh Anh, này... Cũng quá nhanh.
Nhưng nàng đến cùng nghĩ như thế nào, tìm tới tìm đi nam nhân, lại đều là đã có gia đình.
Đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà nghĩ, Nguyệt Thược nghĩ rằng vị biểu cô nương này không cần phải làm gì cả, chờ nhị phu nhân an bài một mối hôn sự, cũng sẽ không kém cạnh. Kén cá chọn canh, cuối cùng lại rơi vào vũng lầy, càng giãy dụa thì càng bị hãm sâu.
*****
Đến một ngày kia, người Bùi gia cưỡi ngựa cưỡi ngựa, ngồi xe ngồi xe, rối rít đến khu vực săn bắn ở biệt viện của Anh vương.
Khu vực săn bắn là tư hữu của Anh vương, mấy ngọn núi nối tiếp nhau, biệt viện ở tại dưới chân núi.
Các nữ quyến chỉ ngây ngốc du ngoạn trong biệt viện, nam nhân rối rít cưỡi ngựa xông vào núi rừng.
Trong một năm, xuân sưu, hạ miêu, thu tiễn, đông thú* chọn mùa thu để săn bắn, vào đông, rất nhiều động vật đều ngủ đông, không phải là thời cơ tốt để săn bắn. Nhưng trang đầu sơn trang biết rõ Anh vương sẽ vào kinh thành, sớm một chút đã dưỡng rất nhiều dã vật, hôm nay muốn để cho chủ tử vui vẻ, lặng lẽ đem huơu, thỏ, hoẵng thuần dưỡng được đuổi vào núi rừng.
Bùi Hành là tay đi săn cừ khôi, lúc ở Kỳ Châu thường tìm người dã ngoại đi săn.
Hắn thấy mấy con hươu, thỏ không động đậy, gặp người không né, thu hồi cung tiễn, giật dây cương hướng thật sâu trong rừng cây tìm kiếm dã vật chân chính.
Quả nhiên hắn nhìn thấy một con hồ ly lông màu tuyết trắng cạnh khe suối dè dặt uống nước.
Hắn không khỏi ngạc nhiên mừng rỡ, nghĩ tới lông con hồ ly này có thể làm mũ chiêu quân cho Nguyệt Thược.
Lập tức động tác bén nhạy giương cung kéo dây cung.
Lúc cung tiễn bắn ra, cách đó không xa cũng truyền đến tiếng xé gió.
Hắn cả kinh, nghiêng người đi nhìn, chỉ nghe một tiếng khẽ kêu, "Tên nào không có mắt đoạt hồ ly của ta?"
Một nữ tữ mặc kỵ trang màu đỏ thúc ngựa ra, tọa kỵ của nàng cũng là toàn thân huyết hồng bảo mã, nữ tử mày liễu mắt hạnh, má đào môi đỏ mọng, sáng rỡ kiều diễm cực kỳ, cầm roi trong tay, nhắm thẳng đến gần Bùi Hành.
Phía sau nàng hai người thị vệ xuống ngựa đi xem hồ ly, chỉ thấy một mũi tên bắn vào trong bụi cỏ, một tên còn lại là xuyên qua cổ hồ ly.
Thị vệ nhìn nhìn tên thất bại trên mặt đất, đuôi tên có ấn ký Anh vương phủ, không khỏi âm thầm kêu khổ.
Bùi Hành gặp nữ tử ngang ngược không nói nói lý, không khỏi dâng lên một chút cảm giác quen thuộc, giống như trước kia, Lý Diệu Quỳnh cũng là như thế... Hắn lắc đầu bật cười, hỏi ngược lại: "Săn bắn dựa vào bản sự riêng, tại sao nói hồ ly này sẽ là của ngươi?"
Nữ tử nghe hắn nói như thế, không khỏi bị nghẹn, trừng mắt liếc hắn một cái, giật dây cương lững thững tiến lên đi xem con mồi, kết quả là thấy mũi tên thất bại của mình.
Bùi Hành cũng nhìn thấy, không khỏi bật cười.
Nữ tử thấy, thẹn quá hoá giận, quất roi qua, "Cười cái gì mà cười."
Bùi Hành trở tay đỡ, hiểm hiểm mới bắt được roi, nếu là chậm hơn một khắc, mặt của hắn sẽ phải bị thương, hơi giận, "Không nói lý như thế, ngươi là cô nương nhà ai?"
Nữ tử thấy roi bị bắt được không đánh tới hắn, không khỏi tức giận, dùng sức kéo roi, kết quả kéo không được.
Thị vệ phía sau nàng chỉ Bùi Hành hét lớn, "Lớn mật, đây là Vân Dương quận chúa Anh vương phủ, còn không mau buông tay."
Vân Dương quận chúa, ở Kỳ Châu hắn cũng nghe qua, hôm nay vừa thấy, quả nhiên "Danh bất hư truyền", Bùi Hành nhẹ buông tay, xuống ngựa chắp tay hành lễ nói: "Học sinh Bùi Tử Trọng bái kiến quận chúa."
Vân Dương quận chúa ngồi trên lưng ngựa, đánh giá hắn vài lần, mới hừ lạnh một tiếng, "Hồ ly kia, nếu không phải ngươi đột nhiên bắn tên quấy nhiễu, bản quận chúa đã có thể bắn trúng."
Hảo nam không cùng nữ đấu, vị ti giả lại càng không cùng người địa vị cao tranh, Bùi Hành cười cười, thức thời nói: "Đúng vậy, tài bắn cung của quận chúa cao siêu, Tử Trọng không thể sánh bằng."
Hắn nếu là nói lời khó nghe, Vân Dương quận chúa sẽ mất hứng, nhưng hắn thống khoái nhận thua như thế, Vân Dương quận chúa lại cảm thấy bị đối xử vô lễ, lửa giận nhuộm đỏ gò má, hỏi hắn: "Miệng ngươi nói như vậy, trong lòng lại không phục có đúng hay không?"
Bùi Hành chau chau mày, nói: "Lời này vì cái gì mà nói như vậy?"
Vân Dương quận chúa cười lạnh, "Giả vờ giả vịt, ta chán ghét nhất người nghĩ một đằng, nói một nẻo, ngươi không phục, ta sẽ khiến ngươi tâm phục khẩu phục." Nàng dừng dừng, đánh giá xung quanh, chỉ một cái phương hướng nói: "Chúng ta đi hướng kia, so một lần trong vòng một canh giờ ai săn nhiều hơn."
Bùi Hành không nói gì, cười nói: "So cái gì, đương nhiên là quận chúa săn nhiều."
Vân Dương quận chúa trừng hắn: "Ngươi nếu không bằng, thì dập đầu ba cái nhận lỗi cho ta."
Bùi Hành trước kia là Bùi gia Tứ thiếu gia, ít có người có thể bắt hắn quỳ xuống, hiện thời cho dù không phải là người Bùi gia, nhưng trên người có công danh cử nhân, gặp quan không quỳ. Vân Dương quận chúa nói lời này, Bùi Hành dù ít khi tức giận, cũng giận tái đi, nghĩ tới vương thế tử ôn hòa khách khí như thế, một vị quận chúa lại điêu ngoa cao ngạo gấp mấy lần, càng khiến hắn không thể nhận thua.
Nên cũng lạnh lùng nói: "Hảo, quận chúa thua, có phải hay không cũng phải dập đầu cho ta?"
Thị vệ kia gấp rút quát bảo ngưng lại: "Lớn mật, sao lại nói chuyện với quận chúa như vậy."
Vân Dương quận chúa cao ngạo ngước đầu, "Ngươi nếu có thể thắng, ta sẽ dập đầu cho ngươi."
Nói xong giương cương ngựa, quát to một tiếng "Giá" vượt lên đầu mà đi.
Thị vệ gấp rút theo sát mà đi.
...
Nam nhân săn bắn rối rít trở lại, vương thế tử săn được hươu, người phía dưới vội vàng lấy huyết hươu, lại dựng lên giá nướng nướng thịt huơu.
Nguyệt Thược vẫn nhìn về phía xa mong mỏi Bùi Hành trở lại.
Rất xa, trông thấy một nữ tử hồng y cưỡi ngựa trở về.
Bên cạnh có người hiếu kỳ người nọ là ai, Bùi Huyên cười nói: "Vị kia là Vân Dương quận chúa."
Có người lặng lẽ nói: "Anh vương phủ chỉ có một vị quận chúa, nghe nói nuông chiều coi trời bằng vung, ba năm trước đây Quận mã gia thu một nha đầu, vị quận chúa này giận dữ, trói lại Quận mã và nha đầu kia ném trong sân, mùa đôngmà còn tưới vài chậu nước lạnh..." (Mọi người có thấy tính cách bà quận chúa này giống ai không)
Người bên cạnh nghe hút khí.
"... Hai người bị phong hàn, nha đầu kia mạng lớn không chết, Quận mã lại xấu hổ uất khí, phong hàn thêm uất ức chứng, một trận bệnh liền không dậy nổi."
* Trong Lễ thư có nói, chế độ của Chu triều chia làm bốn mùa đi săn: xuân sưu, hạ miêu, thu mi, đông thú.
Đi săn có lễ quy nhất định, không theo như lễ phép săn bắn thì coi là bạo trân của trời (hoang phí bảo vật của trời đất). Lễ phép quy định: đi săn không bắt ấu thú (thú nhỏ, thú con). Không lấy trứng chim, không giết thú có thai, không tổn thương thú con chưa trưởng thành.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...