Quả nhiên, hôm sau mẹ đã nói chuyện đó cho dì Trần nghe, Dì Trần còn nói
cho Văn Nóc, tức là cha Chi Lương nghe. Sau khi hai người bọn họ cẩn
thận kiểm tra toán trừ của Chi Lương, rất hài lòng. Văn Nóc nhớ lại lúc
trước ông mua cái bật lửa, còn dư tiền nên tiện tay mua cuốn sách, lúc
đầu ông cũng chẳng thèm xem nội dung, bây giờ con trai biết làm cả phép
trừ cũng là nhờ công lao của cuốn sách này, nghĩ đoạn lại càng muốn kiểm tra tất tần tật về con trai mình . . . Nhà họ Văn thoáng chốc vui như
trẩy hội, Văn Nóc cảm thấy mũi nở ra đến nổi không khép lại được, đi đâu cũng khoe rằng mình sinh ra một thiên tài, mới từng tí tuổi mà thuộc
bảng cửu chương, đúng là một máy tính sống.
Cuộc sống lúc
trước của Chi Lương không tốt lắm, vì chỉ có mẹ và bà quan tâm mình, bây giờ đến cả cha ngày thường bận rộn cũng bắt đầu quan tâm cậu, Chi Lương rất thỏa mãn. Cha Tiểu Tuyết không chịu nổi cái tên hàng xóm sĩ diện
suốt ngày tâng bốc con trai mình, ghen tức nói: “Con trai anh tuy thông
minh như thế, nhưng nếu không phải do cái đồng hồ báo thức hỏng của con
gái tôi, thì tài năng của nó mới được phát hiện sao . . .” .
Dường như ngày nào Tiểu Tuyết cũng chơi cùng Chi Lương, chú ý đến từng thay
đổi nhỏ của cậu, mặc dù cậu không chủ động nói chuyện với người khác,
nhưng nếu người khác hỏi thì cậu sẽ trả lời. Dạo này Chi Lương không
trốn trong phòng học nữa, mà thỉnh thoảng sẽ ra ngoài chơi với các bạn,
Tiểu Tuyết cảm thấy tính tình của Chi Lương đã cải thiện rất tốt, cho
nên lúc rảnh rỗi sẽ kéo Chi Lương ra khỏi phòng.
Nhưng mà
Tiểu Tuyết cũng không hài lòng lắm, kể từ lúc Văn Nóc tuyên dương con
trai con trai mình là thiên tài ở khắp nơi, cuộc sống Chi Lương nhanh
chóng lên đà như cá gặp nước, phụ huynh nghe tin trẻ đần độn biến thành
thiên tài liền khích lệ con của họ phải tiếp xúc nhiều với Chi Lương. Vì vậy ở nhà trẻ từ bạn học đến giáo viên, ai cũng thay đổi cái nhìn về
cậu . . . Tóm lại trong lòng Vạn Tiểu Tuyết cực kỳ khó chịu, cô so sánh
cảm giác này như “dưa hấu của mình bị người khác ăn”.
Nhưng
gần đây, Vạn Tiểu Tuyết bắt đầu cảm thấy rất có lỗi với Chi Lương . Lúc
bảy giờ sáng vào mỗi Chủ nhật, dì Trần đều mang Chi Lương đến nhà thi
đấu Olympic toán học để rèn luyện, học đến tận trưa mới về nhà ăn cơm,
buổi chiều lại đến trung tâm Anh ngữ. Tiểu Tuyết thấy Chi Lương khổ sở
như thế đều do cô hại, vì vậy phải càng đối xử với cậu tốt hơn.
Lúc ở nhà trẻ đều lôi Chi Lương theo chơi cùng. Sau đó dứt khoát năn nỉ mẹ
cho cô học đàn, mỗi sáng chủ nhật sẽ đi cùng Chi Lương đến trung tâm,
sẵn tiện học các môn mĩ thuật, bảo đảm cuộc sống hoàn thiện.
Nhưng
buổi chiều cũng đành để cho Chi Lương bé nhỏ cô độc học Tiếng Anh. Nghĩ
lại, cho dù cô có muốn học tiếng anh, bố mẹ cũng không đồng ý, bọn họ
chỉ muốn cô vui thơi thật thoải mái không gò bó. Tiểu Tuyết đành lặng lẽ tâm sự với Chi Lương rằng mình cũng muốn học tiếng anh, nhưng bố mẹ
không đồng ý, cho nên mỗi lần học xong cậu sẽ dạy cho cô. Tiếng anh dành cho thiếu nhi học cũng khá đơn giản, chủ yếu là những câu đối thoại,
Tiểu Tuyết cảm thấy tương lai giáo dục Chi Lương rất sáng lạng.
Thoáng cái mà Tiểu Tuyết đã trùng sinh một năm rồi, chuyện giáo dục Chi Lương
đã có chút hiệu quả. Trước kia Chi Lương là một cậu bé nội tâm khép kín, mà giờ dã biến thành một cậu bé thần đồng nổi tiếng. Cộng thêm lúc ấy
xuất hiện một ngôi sao nhí Tiểu Kim Minh trong bộ phim “Cỏ bên bờ sông
Thanh Thanh” có dung mạo rất giống Chi Lương, cho nên cậu mới báat đắc
dĩ được đám con gái ca tụng rằng “Nhìn kìa, đó có phải Tiểu Kim Minh thứ hai không…” Có thể thấy sức hút của cậu bạn nhỏ này cũng không tồi.
Nhưng bấy nhiêu cũng không chứng minh được sau này có thành công hay
không, không biết chừng ngày mai sẽ sụp đổ cũng nên, lộ trình giáo dục
của Vạn Tiểu Tuyết còn rất xa. Cũng may, Tiểu Tuyết và cậu sắp lên tiểu
học rồi, cậu bé này sau khi biết chữ sẽ xuất sắc hơn cho mà xem.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...