Bảo người bế Hãn Triệt ra ngoài, trong thư phòng chỉ còn lại có Bạch Tang Vận cùng Lưu Tuyên. Lưu Tuyên nhìn thảm nhung trên mặt đất, cởi hài đi tới ngồi trên ghế mềm, khuôn mặt ngày thường có chút dại ra lúc này lại lộ ra mấy phần thanh minh. Vận Tranh nửa híp mắt, dường như sắp ngủ, nhưng tay nhỏ bé lại nắm râu hoàng gia gia không buông. Bạch Tang Vận ngồi vào một đầu khác, pha chén trà cho Lưu Tuyên, chờ Lưu Tuyên mở lời.
Lưu Tuyên vẫn nhìn trưởng tôn trong lòng, qua hồi lâu mới ngẩng đầu, bởi vì râu bị kéo, hắn đành phải ôm tôn tử cao một chút, để cho mình có thể ngẩng thẳng đầu lên. “Tranh nhi… giống Hoài Diệp…” Mấy chữ này, Lưu Tuyên nói được dị thường rõ ràng.
“Dạ, cũng không biết tính tình giống hay không.” Bạch Tang Vận nói với Lưu Tuyên như nói chuyện nhà, hắn không biết Lưu Tuyên đột nhiên chạy tới muốn làm cái gì, hắn rõ ràng chính là Lưu Tuyên không phải là tới giết mình.
“Giống.” Lưu Tuyên cười nhẹ, “Hoài Diệp hồi bé… chính là như vậy… thích nắm râu hoàng gia gia của nó.” Trưởng tôn của hắn không chỉ có bộ dáng giống như nhi tử, bớt trên người, yêu thích cũng giống như nhi tử.
Bạch Tang Vận nhìn Lưu Tuyên, trong lòng biết ông khôi phục thần trí, chậm rãi uống trà, Bạch Tang Vận nói: “Tuy là giống, nhưng ta cũng không yên tâm, sợ nó bị làm hư. Hoài Diệp nghe không vào, phụ hoàng người lại tùy hắn, nó là thái tử, nếu cái gì cũng tùy tính tình, thực không tốt.”
Lưu Tuyên ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp nhìn Bạch Tang Vận, “Tang Vận… Ta…”
“Phụ hoàng,” Bạch Tang Vận chậm rãi đẩy tay Lưu Vận Tranh ra, để bé buông râu gia gia, “Hết thảy đều đã qua. Ta bây giờ lo lắng duy nhất chính là sợ người làm hư mấy đứa bọn nó.” Đúng vậy, lúc này, tất cả hết thảy đều đã qua, không còn tổn thương, không còn oán hận, có chỉ là yên bình cùng hạnh phúc.
Hốc mắt Lưu Tuyên nóng lên, hắn cầm lấy cái tay nhỏ của tôn tử khàn khàn nói: “Sẽ không, sẽ không, tôn tử của ta ngoan nhất.” Vừa mới nói xong, râu Lưu Tuyên lại rơi vào trong một cái tay nhỏ, Lưu Tuyên vui vẻ lau lệ trong mắt, đùa cháu ngoan. Mặc dù có một tôn tử họ Lam, nhưng lông mày tôn tử kia rất giống Hoài Diệp, vì thế, nó cũng là cháu ngoan của hắn.
“Tang Vận… Khổ ngươi…” Lưu Tuyên toát ra một câu.
“Không khổ phụ hoàng sẽ không có tôn tử bế.” Bạch Tang Vận cười trêu đùa.
Lưu Tuyên dừng một chút, ôm chặt tôn tử, “Ừ, đúng vậy…” Sau đó, hai người một lớn một nhỏ nhìn nhau cười, tất cả ân oán theo nụ cười này không còn nữa.
………
“Tang Vận… Xác định có thể sao?”
“Ừ… Hôm nay Mặc Mặc đã kiểm tra rồi.”
“…”
Thanh âm sột soạt truyền đến, y phục của Bạch Tang Vận trong nháy mắt rời khỏi người hắn, một người gấp gáp hôn lên môi Bạch Tang Vận, một tay lại dò về phía dưới thân hắn, vuốt ve cửa vào u kính làm y cực độ khát vọng kia.
Tiếng thở dốc dày đặc từ trong miệng hai người phát ra, Bạch Tang Vận nằm trên giường cúi đầu rên rỉ, mà thanh âm của hắn càng làm cho hai người chần chừ bên bờ lý trí suýt nữa không khống chế được.
“Không được, ta sẽ làm bị thương ngươi.” Lưu Hoài Diệp rút tay ra, muốn trước tiên tự mình giải quyết một chút.
“Các ngươi bất lực như vậy sao? Nhiều lần như thế rồi, còn khống chế không được?” Khẩu khí thoáng thất vọng của Bạch Tang Vận khiến cho trong mắt Lưu Hoài Diệp cùng Lam Khuyết Dương lộ ra nguy hiểm. Nam nhân chịu không nổi nhất chính là bị người yêu nói bất lực.
“Tang Vận… Ta sẽ cho ngươi biết lực khống chế của ta tốt bao nhiêu.” Lại dò tay vào nơi khô khốc kia, Lưu Hoài Diệp đưa thuốc mỡ vào trong. Lam Khuyết Dương nắm một tay Bạch Tang Vận, để cho hắn an ủi chính mình.
“Hoài Diệp… Được rồi…” Bạch Tang Vận cũng có chút khó nhịn cố gắng làm cho mình thả lỏng, chờ đợi người nọ tiến vào. Lưu Hoài Diệp rút tay ra, nâng lưỡi dao sắc bén của mình đâm vào trong trước khi u khẩu kia chưa hợp lại. Thân mình rất lâu chưa tiến vào, bài xích hung khí, Lưu Hoài Diệp thống khổ gầm nhẹ một tiếng, vừa giúp Bạch Tang Vận thả lỏng vừa cố ý xông hướng vào trong.
Đợi sau khi toàn bộ đã tiến vào, Lưu Hoài Diệp rốt cuộc là ra một thân mồ hôi, Bạch Tang Vận tuy có chút khó chịu, nhưng không bị thương, điều chỉnh chính mình, hắn làm cho mình càng thích ứng với vật cứng của Lưu Hoài Diệp.
“Tang Vận, ta ngày mai không lên triều, chúng ta có thời gian một đêm có thể cho ngươi biết lực khống chế của ta.” Lưu Hoài Diệp đâm về phía trước một chút, sau khi nhìn thấy bộ dáng bất lực của Bạch Tang Vận, hắn cười tà lui ra ngoài, lại đâm phía trước lần nữa, “Tang Vận, vĩnh viễn đừng hoài nghi nam nhân của ngươi.” Chỉ chốc lát sau, Bạch Tang Vận ngoại trừ rên rỉ ra, rốt cuộc phát không ra thanh âm gì khác.
………
Tiếng ra vào mang theo tiếng nước khiến cho nhiệt độ trong phòng lên tới cao nhất, Bạch Tang Vận nắm lấy hai cánh tay rắn chắc của Lam Khuyết Dương không để cho mình cầu xin tha thứ, hai người kia, nhưng lại… nhưng lại thật sự là không muốn để cho hắn xuống giường. Thắt lưng được kê, vũ khí sắc bén trong cơ thể tiến vào càng sâu, Bạch Tang Vận có chút tức giận cắn lên bả vai Lam Khuyết Dương, lại đổi lấy tiến công càng hung mãnh của người này.
“Khuyết Dương… Dừng… Dừng lại…” Bạch Tang Vận nhịn không được hô. Lam Khuyết Dương nghe lời ngừng lại, nhưng chưa rút ra chính mình.
“Tang Vận không được?” Lam Khuyết Dương nhẹ nhàng trừu động hai cái, nhìn hạ thân bị trói của Bạch Tang Vận, không muốn làm cho hắn bị thương thân mình, vì thế bọn họ không có chạm vào hạ thân của hắn, không muốn hắn quá mức kích thích, xuất tinh quá nhiều.
“Dừng một hồi.” Hai người kia luôn miệng nói lực khống chế của mình rất tốt, nhưng bây giờ cũng không biết là lần thứ mấy rồi, “Có chừng có mực… Các ngươi thật muốn làm cho ta một tháng không xuống được giường sao?”
“Sẽ không, nhiều lắm là ba ngày, ta rất cẩn thận.” Lam Khuyết Dương hôn lên Bạch Tang Vận lại động lên, trời biết hắn nhịn vất vả bao nhiêu, cuối cùng cũng có thể ăn, sao có thể không ăn no.
“A ưm…” Lại lâm vào bên trong tình triều, tơ lụa ở hạ thân được người tháo ra, Bạch Tang Vận bắn lần đầu tiên của hắn đêm nay trên tay Lưu Hoài Diệp.
………
Vuốt cơ thể đầy dấu vết của Bạch Tang Vận, Lưu Hoài Diệp cùng Lam Khuyết Dương lại như hai con ác thú thỏa mãn, vẻ mặt sung sướng. Bạch Tang Vận sớm đã chống đỡ hết nổi ngủ mê man, ngay cả khi được rửa sạch cơ thể cũng không tỉnh.
“Thân mình Tang Vận tốt lắm, chúng ta cũng không cần phải nhẫn lâu như vậy, sau này cũng sẽ không làm cho hắn lại mệt nhọc như thế nữa.” Lưu Hoài Diệp không có chút áy náy nói, Lam Khuyết Dương lên tiếng phụ họa.
………
“Phụ thân…” Bạch Hãn Triệt sáng sớm tỉnh lại khóc muốn phụ thân được cung nữ bế vào, nhìn thấy trên giường còn có những người khác, bé sợ hãi núp ở trong lòng cung nữ gọi phụ thân.
“Ôm nó ra ngoài.” Lưu Hoài Diệp không vui nói, “Ai cho phép ngươi ôm nó vào?” Hắn không thích nhất chính là có người quấy rầy Tang Vận nghỉ ngơi, cho dù là thân nhi tử của hắn.
“Hoàng thượng, đại điện hạ sau khi tỉnh lại vẫn hô muốn gặp Bạch chủ tử, nô tỳ không có biện pháp, cho nên… Thỉnh hoàng thượng tha lỗi.” Cung nữ ôm Bạch Hãn Triệt quỳ xuống xin tha.
“Triệt nhi?” Bạch Tang Vận bị tiếng khóc đánh thức mơ màng mở mắt ra, nhìn thấy người trước mắt hắn muốn ngồi dậy, nhưng là một tia khí lực cũng không có, đêm qua thật sự là làm quá mức rồi.
“Phụ thân…” Nghe được thanh âm của phụ thân, Bạch Hãn Triệt lộ đầu ra, trên mặt mang theo nước mắt vươn tay.
“Ôm Triệt nhi lại đây.” Đưa tay, Bạch Tang Vận bảo cung nữ ôm đứa nhỏ cho hắn, lại bị người ngăn lại. “Tang Vận.” Lưu Hoài Diệp phi thường mất hứng.
“Ta ôm Triệt nhi ngủ tiếp một hồi.” Đẩy đẩy Lam Khuyết Dương về phía sau, Bạch Tang Vận để hắn dành ra chỗ, kéo tay Lưu Hoài Diệp ra, Bạch Tang Vận ôm Bạch Hãn Triệt vào lòng, “Triệt nhi làm sao vậy?”
Tuy rằng vẫn là rất sợ, nhưng ôm phụ thân, Bạch Hãn Triệt lại không khóc. “Phụ thân…” Bạch Hãn Triệt còn không thể nói rõ ràng sợ hãi trong lòng, chỉ ôm chặt phụ thân.
“Triệt nhi lại ngủ lát với một phụ thân có được không?” Bạch Tang Vận cả người bủn rủn, vỗ nhẹ mắt Bạch Hãn Triệt lại buồn ngủ lần nữa khép lại, hắn chỉ cảm giác mình vừa mới ngủ.
“Dạ…” Nằm trong lòng phụ thân, Bạch Hãn Triệt cũng nhắm mắt lại, phụ thân là phụ thân của bé.
Chờ hai người đều ngủ thiếp đi, Lưu Hoài Diệp mặt lạnh nhìn cung nữ không hiểu quy củ kia, “Nếu lại không quy củ, trẫm sẽ để người dạy dạy ngươi cho tốt, lăn xuống đi.”
“Dạ, hoàng thượng.” Cung nữ sợ hãi lui ra ngoài, vừa rồi bên ngoài có người ngăn nàng, nàng nghĩ Bạch chủ tử xác nhận đã tỉnh, vì thế cầu nửa ngày rốt cuộc tiến vào, lại không nghĩ…
“Trương Chính!” Lưu Hoài Diệp khẽ hô.
“Có nô tài.” Trương Chính biết mình hôm nay đã làm sai chuyện.
“Sau này cho dù là Vận Tranh bọn nó nháo, cũng không cho bọn nó quấy rầy Tang Vận nghỉ ngơi, lời này ngươi truyền xuống cho trẫm, ai nếu lại không quy củ, năm mươi đình trượng!”
“Dạ, hoàng thượng, nô tài đi truyền chỉ.”
Trương Chính vội vàng đi ra ngoài, mấy ngày nay hoàng thượng tâm tình rất tốt, hắn lại đã quên tính nết của hoàng thượng.
“Đứa nhỏ này dính Tang Vận dính thật chặt.” Đối với Bạch Hãn Triệt, Lam Khuyết Dương không có nhiều phản cảm lắm, chỉ là không thích bé quá dính Tang Vận, dù sao so sánh mà nói Tang Vận dành rất nhiều tinh lực trên người bé, xuất phát từ thân thể Tang Vận, Lam Khuyết Dương không thích thấy Bạch Hãn Triệt quá dính Tang Vận.
“Ta phái người tìm mấy ma ma qua đây mang nó đi, xem ra mấy người chiếu cố nó kia không tốt, luôn để cho nó quấn quít lấy Tang Vận.” Lưu Hoài Diệp không rõ, đều là trẻ con, Bạch Hãn Triệt so với mấy đệ đệ kia càng dính người hơn.
“Các ngươi còn như vậy, ta liền mang theo Hãn Triệt đi.” Bạch Tang Vận vốn đang ngủ bỗng nhiên toát ra một câu, dưới con mắt kinh hoảng của hai người, ôm Bạch Hãn Triệt đến bên người tiếp tục ngủ.
Thở dài, Lưu Hoài Diệp nằm xuống, mặc dù tức giận cũng không dám nói cái gì nữa, sợ Tang Vận thực sự mang theo Bạch Hãn Triệt đi, bất quá trong lòng hắn lại nghĩ nên làm sao để cho Bạch Hãn Triệt độc lập một chút, ít kề cận Tang Vận. Xoay người muốn cùng người yêu thân thiết một chút, lại bị một tiểu nhân cản trở, Lưu Hoài Diệp chịu đựng xúc động ném người ra ngoài, giao tầm mắt với Lam Khuyết Dương.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...