Tiêu Tương Thủy Sắc

Nóng… Dường như có lửa đang đốt trong người, mà cái nóng này lại làm cho hắn muốn đặt người nọ dưới thân, ăn vào trong bụng. Mở mắt thấy đáy mắt người nọ là nhu tình mình chưa từng thấy qua, làm cho hắn càng kìm lòng không đậu mà kéo người qua hung hăng hôn… Trời, hắn chính là đang nằm mơ, vì sao Tang Vận lại dịu ngoan như thế, còn chủ động đón lấy chính mình. Dùng sức xé mở nội sam cùng trường khố ngăn trở kia, vì khát vọng đối với người này mà mặc ý khinh bạc. Nhưng vào lúc này, Tang Vận lại rời khỏi ngực mình, giương mắt nhìn lại đã thấy người còn lại ôm Tang Vận của hắn hôn… Tang Vận… Ngươi không thể luôn thiên vị Khuyết Dương, ngươi cũng là của ta…

………

Ca… Khuyết Dương đáng chết, lại ở trong mộng làm ra chuyện hạ lưu như vậy với ngươi, nhưng… Ca, giấc mộng này quá mức chân thực, để cho Khuyết Dương ở trong mộng buông trôi một lần như thế đi. Ca, đây là lần đầu ngươi sờ ta như thế… Ca… Tay ngươi thật mềm… Ca… Không đủ, chỉ hôn ngươi, sờ ngươi như thế… không đủ…

………

Trên giường mờ tối, hơi nóng mù mịt, Lam Khuyết Dương cùng Lưu Hoài Diệp tựa như vừa tỉnh lại sau giấc mộng ôm hôn Mạc Tang Ức, trong miệng thỉnh thoảng khẽ gọi “Tang Vận… Ca…”. Khóe mắt Mạc Tang Ức chậm rãi rơi xuống một giọt lệ, chỉ bạc rơi trên thân mấy người, trắng đến chói mắt.

“Hoài Diệp… Khuyết Dương… Ôm ta đi…” Nước mắt rơi càng ngày càng gấp, tiếng nói Mạc Tang Ức mang theo run rẩy. Lửa dục trong cơ thể Lưu Hoài Diệp cùng Lam Khuyết Dương vì những lời hắn nói này mà đột nhiên bùng nổ, hai người sớm mất đi lý trí chỉ muốn lập tức tiến vào người này. Mà hai người đang cấp bách lại vào lúc này vì không cách nào chiếm giữ được trọn vẹn Mạc Tang Ức mà nổi lên xung đột.


Kéo hai người, Mạc Tang Ức nói: “Đêm nay… ta sẽ cùng các ngươi, đừng vội…” Vừa mới nói xong, Lưu Hoài Diệp liền chen vào giữa hai chân hắn, hôn hắn không ngừng gọi “Tang Vận”. Một tay mở ra thuốc mỡ, Mạc Tang Vận nhắm mắt lại do dự bôi một chút vào nơi từng bị tổn thương nặng nề.

………

“Khuyết Dương… Hoài Diệp…” Mạc Tang Ức ôm thật chặt người trên thân gọi, đau giống như khi đó, nhưng đau này cũng là hắn cam tâm tình nguyện. Tóc sớm bị mồ hôi thấm ướt, Mạc Tang Ức cắn chót lưỡi để cho chính mình thanh tỉnh, thân thể đã không còn là của mình, sự tiến vào luân phiên của hai người làm cho Mạc Tang Ức suýt chút nữa ngất đi, giọng nói vì kêu to quá mức mà trở nên khàn khàn.

“Ưm…” Lam Khuyết Dương hừ nhẹ một tiếng, sau một cú thúc nhanh chóng nằm thở gấp trên người Mạc Tang Ức, sau đó hắn bị người đẩy sang bên cạnh, Lưu Hoài Diệp đỏ mắt đưa dục vọng của mình lại đâm vào nơi đã sớm không chịu nổi gánh nặng của Mạc Tang Ức. Lam Khuyết Dương ánh mắt mê loạn thì liên tục vuốt cơ thể tràn đầy hồng ấn của Mạc Tang Ức, gặm cắn, liếm nếm.

Qua một trận, lúc Mạc Tang Ức đã sắp bất tỉnh, Lưu Hoài Diệp rốt cuộc phóng ra, thỏa mãn nằm một bên ngủ mê mệt, mà Lam Khuyết Dương vẫn chưa ngừng vuốt, hôn, một lát sau cuối cùng mới ngừng lại. Thấy hai người không có động tĩnh, Mạc Tang Ức dùng hết toàn lực từ dưới thân Lưu Hoài Diệp thoát ra, lúc vừa rời đi, máu đỏ sậm từ nơi vốn gắn kết của hai người chảy ra.

Cắn chặt răng từ trên giường đi xuống, Mạc Tang Ức tùy tiện lau thân dưới, run rẩy khoác y phục, Mạc Tang Ức ngồi bên giường nhìn hai người đang ngủ say. Cửa ngầm bị mở ra, Tả Tường vừa nhìn thấy khuôn mặt thiếu gia không một tia huyết sắc, trong lòng thở dài.


“Thiếu gia…” Tả Tường đi qua đỡ lấy người lảo đảo muốn ngã. Khẽ vuốt khuôn mặt hai người, Mạc Tang Ức nhìn hai người một lần cuối cùng, nắm tay khoác lên cơ thể cúi thấp của Tả Tường miễn cưỡng đứng lên, “Tả thúc… Đi thôi.” Trong thanh âm khàn khàn lộ ra thương cảm ly biệt, Tả Tường đỡ Mạc Tang Ức chậm rãi ly khai gian phòng.

“Thiếu gia, đây là Tiểu Lục Tử, là người của Bạch gia trang ta, lần này cùng đi với chúng ta.” Ra khỏi đường ngầm, một người vội vàng từ trên xe ngựa xuống giúp Tả Tường đỡ Mạc Tang Ức, Tả Tường liền nói. Tiểu Lục Tử không hiểu vì sao thiếu gia lại suy yếu như vậy đi ra, nhưng tổng quản sớm đã nhắc nhở hắn không được xen vào bất cứ chuyện gì của thiếu gia, cho nên hắn cái gì cũng chưa hỏi.

Dừng bước lại, Mạc Tang Ức quay đầu ngưng mắt nhìn Lam phủ ở phía sau, hồi lâu không nói, Tả Tường yên lặng dìu hắn, đứng một hồi, Mạc Tang Ức mới thu tâm trạng xoay người lên xe ngựa.

Xe ngựa chạy đi trong bóng đêm, Mạc Tang Ức nằm ở bên trong, một tay gác lên trên mắt, Tả Tường đắp cẩn thận lại chăn mền trên người hắn, khuyên lơn nói: “Thiếu gia, nếu là không muốn… thì trở về đi thôi.” Khổ sở của thiếu gia lúc gần đi, ông sao lại không nhìn ra.

Mạc Tang Ức không có động tĩnh, vẫn duy trì tư thế như vậy, Tả Tường thở dài, thầm nghĩ thiếu gia là không muốn nói, cũng không lên tiếng nữa, chăm sóc thiếu gia từ nhỏ đến lớn, thiếu gia mặc dù thoạt nhìn ôn hòa giản dị, nhưng trong xương cốt lại là vạn phần quật cường. Ngay lúc Tả Tường dần dần buồn ngủ, Mạc Tang Ức lên tiếng.

“Tả thúc…” Trong tiếng nói rất nhỏ mang theo mỏi mệt, “Ta… không muốn… Nếu có thể… ta nguyện cùng hai người hắn đầu bạc đến già…”


“Thiếu gia… Vậy người vì sao…” Tim Tả Tường nhất thời trầm xuống, chẳng lẽ thiếu gia là để ý chuyện năm đó?

“Tả thúc… Hoài Diệp cùng Khuyết Dương chung quy cho là bọn họ vây khốn ta, động tình với ta trước… Kỳ thực… bọn họ cũng không biết… Ta bẩm sinh không thích nữ tử, năm ấy gặp được Hoài Diệp, ta mới biết, ta chỉ động tâm với nam tử, ta… thích nam tử…” Mạc Tang Ức cúi đầu nói, Tả Tường lại sợ ngây người, thiếu gia hắn… lại thích nam tử!

“Ta đầu tiên là thích Hoài Diệp… Cho nên, lúc y nói muốn ta tới kinh giúp y một tay, ta liền đáp ứng y… Mà Khuyết Dương… Lúc nhận hắn, ta chỉ là đau lòng hắn còn nhỏ tuổi đã chịu nhiều khổ như vậy liền muốn làm cho hắn được sống những ngày lành… Nhưng sau này, lần Khuyết Dương sinh bệnh kia, ta mới phát giác… chính mình lại cũng có tâm tư không nên có với hắn..”

Mạc Tang Ức chậm rãi nói xong tay che trên mắt trước sau chưa buông, ngữ khí mặc dù bình thản, nhưng đệm mềm dưới đầu lại dần dần ướt.

“Vốn định lấy thân phận huynh trưởng, bạn tốt đứng bên cạnh bọn họ, nhưng… ta lại không nghĩ rằng, Hoài Diệp cùng Khuyết Dương cũng lại chứa tâm tư như thế với ta… Năm đó, bảo người đi mua Thất Hà trấn, ta là đã tính toán rời đi… Chỉ là sau đó… lại xảy ra những chuyện kia…”

“Thiếu gia, đã như thế, vậy người vì sao phải đi? Chuyện năm đó, cũng không phải lỗi của thiếu gia người, huống hồ, hoàng thượng cùng nhị thiếu gia không để ý chút nào.” Tả Tường không rõ đã lưỡng tình (tam tình) tương duyệt (1), thiếu gia lại vì sao phải đi.

“Tả thúc…Nếu Hoài Diệp và Khuyết Dương không có động tình với ta… Dù cho ta trước đây không sạch sẽ, ta cũng sẽ mặt dày lưu lại, nhưng… nguyên nhân chính là như thế, ta nhất định phải đi.”


“Hoài Diệp… Thân là hoàng thượng, thiên hạ này đều là của một mình y, nhưng vì ta không thể bỏ lại Khuyết Dương, y… lại phải ủy khuất chính mình cùng thần tử sở hữu chung một người, điều này bảo các văn võ đại thần cả triều nhìn y như thế nào…Truyền ra ngoài, mặt mũi y ở đâu… Còn Khuyết Dương… Tả thúc… Ta mắc nợ nhất chính là hắn, hắn thật vất vả mới có địa vị ngày hôm nay… Ta không thể phá hủy hắn. Ta không biết Hoài Diệp có thể nhịn đến khi nào… Trên đời này, người đỏ mắt với Khuyết Dương nhiều lắm, nếu ngày nào đó, Hoài Diệp chịu không nổi… Người bên ngoài lại châm ngòi thổi gió một phen… Tả thúc… Ta không dám nghĩ… Ta thà rằng hai người hắn oán ta, hận ta… cũng không nguyện hai người hắn vì ta mà bất hòa… vì ta mà chịu khinh thường từ kẻ khác…”

“Thiếu gia…” Tả Tường kéo tay Mạc Tang Ức xuống, xót xa trong lòng mà lau nước mắt trên mặt hắn, “Thiếu gia… Người chỉ nghĩ cho hoàng thượng cùng nhị thiếu, người không thể ích kỷ chút, vì bản thân người ngẫm lại sao?”

“Tả thúc…” Cầm tay Tả Tường, Mạc Tang Ức khẽ cười, nước mắt rơi ướt khuôn mặt vừa mới được lau khô, “Ta… thực ích kỷ… Ta dùng thân thể tàn tạ này… làm cho bọn họ vĩnh viễn cũng sẽ không quên ta… Cho dù sau này… Hoài Diệp lập hậu, Khuyết Dương thành gia… Ở trong lòng hai người hắn… đều có một chỗ nho nhỏ cho ta…”

“Thiếu gia…” Nghe xong, Tả Tường lệ già ngang dọc kéo tay Mạc Tang Ức hô “Thiếu gia… Người khóc đi, đem đau khổ trong lòng này thống thống khoái khoái mà khóc lên…” Thiếu gia hắn… vì sao mệnh khổ như vậy…

“Tả thúc… Ta không khổ… Có bọn họ thích, ta… một chút cũng không khổ…”

Chú thích

(1) lưỡng tình tương duyệt: hai bên đều có tình ý với nhau ↑


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui