Tiếu Tướng Quân

Đại quân chậm rãi trở về kinh thành, Đoàn tướng quân vào triều tiếp kiến thánh thượng, hướng Hoàng Thượng nói rằng mình không thể lấy công chúa, quả nhiên sự tình không được thuận lợi.

Hắn là nam tử hán đại trượng phu, tính tình cứng rắn không dễ dàng gì chịu khuất phục, cương quyết không lấy công chúa, khiến cho Hoàng Thượng giận tím mặt, Hoàng Thượng nổi giận mệnh lệnh, nếu không lấy công chúa chính là kháng mệnh.

Đoàn Ngự Thạch cùng Tô Dung Nhi đành theo kế hoạch trước đó, gọi toàn bộ gia nô của phủ tướng quân đến, chia cho họ ngân lượng, để họ ly khai phủ trở về quê hương.

Kế tiếp, hai người kháng mệnh, cùng nhau bỏ trốn, việc này đến tai Hoàng Thượng, hắn giận dữ phái quân đi truy nã hai người bọn họ ở khắp đất nước.

Ngay đêm quyết định rời đi phủ tướng quân thì Tà Vương xuất hiện…

Lúc nửa đêm, một nam tử áo trắng nhẹ nhàng bay đến đứng trên nóc phủ tướng quân, bên ngoài gió mạnh thổi ào ào, thế mà nam tử mặc áo bào trắng ấy không hề mảy may động đậy…

Trong phòng, Đoàn Ngự Thạch ngửi được sát khí toả ra trên người Tà Vương, cũng dần trở nên tà mị dữ tợn, toàn thân tản ra hơi thở nguy hiểm, hai người cứ như thế giằng co…

Tô Dung Nhi hé cửa ra bên ngoài rình coi, một tay giữ chặt phu quân, rất sợ hắn sẽ xông ra ngoài cùng Tà Vương chém giết, đánh đến khi ta sống ngươi chết.

“Chiến tranh đã kết thúc, Bắc Thái Vương đã đầu hàng, sao Tà Vương vẫn chưa chịu buông tha huynh vậy?” Nàng lo lắng nhìn về phía phu quân hỏi.

“Không biết.” Đoàn Ngự Thạch trả lời.

“Huynh và hắn từng có thâm thù gì không?”

“Không có.”

Tô Dung Nhi suy nghĩ sâu xa: “Như vậy thật kỳ quái, Tà Vương vì sao phải giết huynh?”


Đoàn Ngự Thạch hừ lạnh: “Ta không sợ hắn.”

“Không! Huynh không được đi ra ngoài!” nàng hốt hoảng nói, tay ôm chặt hắn.

“Nếu ta không ra, hắn sẽ tiến vào, trận quyết chiến này sẽ không tránh được.”

Tô Dung Nhi vẻ mặt lo lắng, lúc nàng đang cố gắng nghĩ biện pháp đối phó, đột nhiên Đoàn Ngự Thạch một tay ôm lấy nàng kéo ra phía sau lưng hắn, bắn ánh mắt giết người về phía trước.

“Ai!”

Tuy rằng người vừa đến khinh công rất cao cường, nhưng hắn vẫn cảm nhận được tia tồn tại ngay tại trong phòng.

Chẵng lẽ Tà Vương không phải là đến giết hắn một mình mà còn dẫn theo người?

Một bóng dáng từ phía sau rèm chậm rãi đi ra, Đoàn Ngự Thạch kinh ngạc trừng mắt nhìn đối phương.

“Ngươi…”

Tô Dung Nhi từ sau lưng phu quân nhìn ló ra đằng trước, khi nhìn thấy đối phương lập tức chuyển buồn thành vui.

“Muội rốt cục đã đến rồi, như thế nào hiện tại mới đến vậy?”

Đứng ở trước mặt Đoàn Ngự Thạch là một nam nhân, kỳ quái là… nam nhân này bộ dáng cùng với Đoàn Ngự Thạch giống nhau như đúc, làm cho Đoàn Ngự Thạch hai tròng mắt muốn rớt ra ngoài.

Chỉ thấy Đoàn Ngự Thạch kia hai chống thắt lưng, thanh âm phát ra lại là của nữ nhân.

“Tỷ nghĩ ai cũng tài hoa giống tỷ ư, dễ dàng thực hiện Thiên diện thuật a? Muội luyện lâu như thế mới có thể mang mặt nạ, giả trang thành bộ dáng của huynh ấy, nhưng bất quá thanh âm thì không có biện pháp, cố gắng hoài cũng không giống được!”

“Không sao, chỉ cần hình dáng là tốt rồi.”

Đoàn Ngự Thạch nhìn trừng trừng hỏi Dung Nhi: “Hắn… chuyện này là như thế nào…?”

Tô Dung Nhi cười hì hì nhìn hắn giới thiệu: “Vị này là tiểu sư muội của người ta, Thuỷ Linh Nhi, muội làm mặt nạ của huynh, sau đó kêu nàng dịch dung thành bộ dáng của huynh.”

Hắn kinh ngạc nhìn về phía cái kẻ giống hệt mình kia, đối phương trừ bỏ diện mạo, ngay cả thân mình, dáng người cùng chiều cao đều giống hệt hắn, giống đến mức khó tin, không thể nghĩ ra được đối phương là một nữ tử.

“Nàng muốn làm gì?” Hắn lập tức đoán ra kế hoạch của Dung Nhi, nhưng thật không tin được nàng lại làm như vậy.

Nàng muốn gọi người khác thay thế hắn???

Tô Dung Nhi hiện tại không rảnh cùng phu quân giải thích, bởi vì hắn nhất định sẽ không đồng ý, nhưng từ lúc biết phu quân bị Tà Vương truy sát, dự phòng xảy ra chuyện gì, nàng mới cố gắng suy nghĩ tìm phương án, chuyện này, chỉ có Linh Nhi khinh công đệ nhất thiên hạ mới làm được thôi.


“Nam tử áo trắng bên ngoài liền giao cho muội, làm ơn đưa hắn đi càng xa càng tốt.”

“Hắn chính là Tà Vương?”

“Đúng, hắn rất lợi hại đó nha, võ công không hề thua kém tỷ phu của muội!”

“Không thành vấn đề!”^^ Đoàn Ngự Thạch giả chạy về phía Đoàn Ngự Thạch thật, dùng gương mặt đáng sợ của hắn mỉm cười: “Đại tỷ phu, có rảnh thì đến Tiên sơn của chúng ta nha, Linh Nhi lần tới sẽ tìm huynh bồi chuyện, gặp lại sau nha.” Nói xong thân hình liền nhảy ra bên ngoài, nhanh đến nỗi, chỉ trong nháy mắt bóng dáng Thuỷ Linh Nhi đã biến mất ở cửa sổ.

Mặt khác, thân hình đang đứng lặng yên trên nóc nhà – Tà Vương, cũng xuất quỷ nhập thần biến mất trong tức khắc…

“Ha ha, thành công rồi, Tà Vương đuổi theo Linh Nhi rồi!”

“Nàng… nàng kêu Thuỷ cô nương đi nhận chết sao? Không được! Ta phải đi ngăn cản!”

Tô Dung Nhi sống chết bắt lấy tay hắn : “Không cần lo lắng, nàng ấy là sư muội của muội, sư tỷ kiêu ngạo như muội, làm sao có thể kêu nàng ấy đi chịu chết không công a!” >”<

“Nhưng mà…”

“Hắn sẽ không đuổi kịp sư muội đâu!”

“Nàng làm sao có thể khẳng định điều đó?” Đoàn Ngự Thạch không tin trừng mắt nhìn nàng.

“Bởi vì tuyệt kỹ của Linh Nhi là đệ nhất thiên hạ, không ai so với muội ấy được!”

“Tuyệt kỹ gì?”

Tô Dung Nhi giảo hoạt tươi cười, dào dạt đắc ý nói: “Muội ấy cái gì cũng không giỏi, chỉ giỏi có “trốn”.” ^^

Đoàn Ngự Thạch ngây người: “……Trốn? Cái này cũng được coi là truyệt kỹ?”


“Đương nhiên, ngay cả sư phụ của muội cũng khó có thể bắt được nàng, Tà Vương căn bản sẽ không thể chạm được nàng, dù chỉ là một sợi lông cũng đừng hòng a!” ^^

Đoàn Ngự Thạch nghẹn họng nhìn nàng trân trối, vẫn chưa hết kinh ngạc thì đã bị Dung Nhi kéo đi…

“Đi thôi nào, đừng quên chúng ta còn phảichuẩn bị chạy trốn nữa, hiện tại không có ai quấy rầy, nên có thể chuẩn bị tốt một chút, ưhm, muội sẽ đem huynh giả trang thành nữ nhân nha, huynh giả thành nữ nhất định sẽ rất độc đáo lắm đây ^^, về phần muội… muội sẽ giả thành trượng phu của huynh nha, được không a… phu quân ^o^…”

“……”

Trừ bỏ xấu hổ, hắn còn có thể nói gì đây???

Muốn kết hôn cùng giai nhân, nhất định hắn phải sớm làm quen với các ý đồ xấu, kinh thế hãi tục của nàng thôi… =_=

“Ta có một điều kiện.”

Đoàn Ngự Thạch tái mặt, nghiêm chỉnh nói.

“Không cho phép đem bộ ngực của ta làm lớn.” -__-



…….Hoàn…….



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui