Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
“Còn cậu tư nữa hầy…”
Túc Bảo cầm một cái túi thơm hình tròn, hai chân thoăn thoắt chạy đến phòng của bà cụ Tô: “Bà ngoại bà ngoại, chúng ta tới đoàn phim thăm cậu tư đi?”
Mấy ngày trước cậu tư có báo là đã trở về, đoàn phim đang ở trong thành phố.
Bà cụ Tô xem đồng hồ, hôm nay cũng không có việc gì, vì vậy gật đầu nói: “Được.”
Nói chứ, bà ấy cũng chưa tới đoàn phim của con trai nhà mình để tham ban bao giờ!
Bà cụ Tô đột nhiên thấy hưng phấn, nói: “Con chờ bà ngoại một chút, bà ngoại đi thay quần áo, chúng ta không thể để cậu tư của con bị mất mặt được!”
Bà ấy là mẹ của Tô đại ảnh đế hẳn hoi.
Phải trang điểm ăn bận như một nữ hoàng quý phái mới được.
Túc Bảo lại chạy về phòng mình: “Ừm ừm, không thể để cậu tư bị mất mặt được!”
Bé con chạy về phòng, kéo tủ quần áo ra, nhìn từng hàng váy công chúa.
“Cái này, cái này, hay là cái này đây!”
“Tiểu Ngũ mày nói xem, cái váy nào đẹp?”
Tiểu Ngũ bay đến trước một cái váy nhỏ màu xanh lục, dùng mỏ ngậm ngậm: “Muốn cuộc sống không có khó khăn, trên đầu phải có chút xanh! Màu xanh lục, màu xanh lục!”
Túc Bảo: “Được!”
Bé cầm lấy cái váy nhỏ màu xanh lục kia.
Sau khi mặc xong, lại lục lọi trong tủ trang điểm, tìm thấy một cặp kẹp tóc hình mầm cây màu xanh lá.
Xiêu xiêu vẹo vẹo cài lêns đầu.
“Không thể để cậu tư bị mất mặt, không thể để cậu tư bị mất mặt được ~” Bé con vừa lẩm bẩm vừa đi tìm một đôi giày màu xanh lục.
Bấy giờ mới hài lòng nhìn vào gương, nhưng bé lại cảm thấy thiếu cái gì đó.
“Tiểu Ngũ, đi ~”
Tiểu Ngũ cũng là màu xanh lục nè!
Một người một chim vui vẻ đi ra ngoài, chợt thấy Hân Hân đang vội vàng chạy ra.
Túc Bảo hỏi: “Chị Hân Hân, chị làm bài tập xong chưa?”
Hân Hân vội vàng bịt miệng Túc Bảo lại: “Ba của chị đang đi ị! Chạy mau!”
Túc Bảo: “Hở?”
Như vậy có ổn không?
Hai cô bé đang lo lắng căng thẳng định chạy trốn, chợt thấy Tô Tử Du đi ra.
“Hai đứa định đi đâu đó? Anh cũng muốn đi!”
Tô Tử Du không thèm hỏi thêm gì, vừa thấy em gái ra ngoài, vậy thì cậu ấy chắc chắn cũng phải mang theo lưới bắt quỷ của mình!
Bất chấp tất cả, cứ mang theo phòng hờ trước, nhỡ đâu cần dùng đến thật thì sao!
Tô Tử Du chạy vào phòng, nhét lưới bắt quỷ, chậu sắt và cả máy ảnh vân vân vào trong túi.
Phát hiện chậu sắt quá lớn, nên đành phải bỏ ra ngoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...