Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Nhiều như này ư??

Không thể… không thể nào, sao đám ác nhân kia có thể thật sự giết nhiều người như vậy…

Trước mặt cô ta có ‘người; già, nữ quỷ, quỷ trẻ con, tất cả đều già yếu, bệnh tật….

Bối Thần Vũ hoảng sợ: “Tôi không… Tôi không, tôi không…”

Một nữ quỷ hét lên, lao về phía trước rồi trừng mắt với Bối Thần Vũ đến mức rớt luôn con ngươi!

“Là ngươi! Là ngươi! Chúng ta đều nhìn thấy… Chúng ta đều nhìn thấy!”

Nó hung hăng nhéo Bối Thần Vũ rồi há miệng cắn vào mặt cô ta!

Tất cả quỷ hồn xung quanh đều lao tới, há miệng, lần lượt cắn vào người Bối Thần Vũ!

Chúng nó chết thật khốn khổ, khi trước chúng nó chỉ đấu tranh cho quyền lợi cơ bản nhất của mình thôi mà!


Nhưng chúng nó lại bị kẻ ác tra tấn và giết chết!

Chẳng ngờ Bối Thần Vũ lại thờ cúng bọn ác nhân….còn nói tha thứ gì gì đó…

Cô ta dựa vào cái gì mà muốn thay mặt người dân chung cư cùng các nạn nhân tha thứ cho bọn ác nhân?

Cô ta xứng sao?

Bối Thần Vũ liên tục hét lên, cảm nhận được sự đau đớn trên người do bị cắn, hai mắt cô ta trợn to, vô cùng sợ hãi…

Nhưng không ai có thể cứu cô ta.

Vài ngày sau, Túc Bảo nghe được tin Bối Thần Vũ lại nhập viện.

Hình như cảm xúc dao động quá dữ dội nên bệnh bạch cầu lại tái phát.

Lần tái phát này còn nghiêm trọng hơn trước, phản ứng đào thải nặng nề đến mức cô ta phải trải qua nhiều đợt cấp cứu hồi sức.


Nhưng vì không có tiền chữa trị nên không có cách nào tiến hành bước điều trị tiếp theo. Hiện tại, Bối Thần Vũ bị nhiễm trùng quá nặng, có chỗ trên cơ thể còn bị loét.

Khi Bối Thần Vũ nhập viện, người dân trong xóm không đánh đập cô ta nữa mà thường xuyên đến bệnh viện để “thăm” cô ta và lan truyền việc cô ta thờ cúng ác nhân.

Lần này, dù cô ta có giả vờ đáng thương thế nào, khóc lóc thảm hại ra sao, dù ba mẹ cô ta im lặng ngồi xổm trong góc khiến người khác không nhẫn tâm thế nào đi chăng nữa thì…. cũng không có ai giúp đỡ chi trả chi phí y tế cho cô ta.

Túc Bảo nhỏ giọng hỏi Tô Tử Du: “Anh ơi, nếu không có tiền chữa bệnh thì dì đó sẽ ra sao?”

Tô Tử Du ngẫm nghĩ một lát, nói: “Có lẽ sẽ chết sớm thôi.”

Bệnh bạch cầu còn gọi là ung thư máu, nỗi đau của bệnh nhân ung thư ở giai đoạn cuối là điều mà người bình thường không thể tưởng tượng được, đau đến mức người bệnh phải dùng dao tự rạch vào mình để trung hòa nỗi đau do ung thư gây ra.

Có thể tưởng tượng được, nỗi đau ung thư khiến người bệnh sống không bằng chết như thế nào.

Bối Thần Vũ sẽ chết dần trong đau đớn và tuyệt vọng, Tô Tử Du chỉ có một mong muốn nhỏ là: Bệnh tật có thể đánh bại cô ta càng sớm càng tốt!

Thấy Túc Bảo đang nghĩ gì đó, Tô Tử Du hỏi: “Túc Bảo không muốn dì đó chết à?”

Túc Bảo lắc đầu: “Đâu có! Sư phụ em nói sinh tử do số mệnh định đoạt, ác giả ác báo, không phải không có báo ứng, mà là báo ứng tới sớm hay tới muộn…”

Mẹ và cậu cả cũng nói có một số người không đáng được thông cảm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui