Tô Nhất Trần nhận lấy máy ảnh, muốn anh cầm thì anh cầm thôi, dù sao thì đúng là máy ảnh của Tô Tử Du không tầm thường, bởi Tô Tử Tích vẫn còn là trẻ con, anh cũng có thể hiểu được…
Trong khi suy nghĩ, Tô Nhất Trần liếc nhìn hình ảnh, thấy trong máy ảnh chụp được cả đống người.
Bên cạnh cánh cửa vừa bị gió thổi tung, già trẻ lớn bé của cả một gia đình lẳng lặng đứng đó…
Khuôn mặt họ khô héo mà vô hồn, hai tay buông thõng bên hông, mắt nhìn thẳng về phía bên này.
Những ngón tay của anh khẽ run lên…
Thế là đội ngũ đổi thành Túc Bảo dẫn mọi người đi lên, Tô Tử Du nhìn thẳng tắp, biến mình thành mắt lác, dáng đi của Tô Tử Tích trở nên cứng đờ, tay chân lóng ngóng.
Tô Nhất Trần cầm máy ảnh nhưng không dám nhìn vào màn hình, mắt cũng nhìn thẳng tắp.
Chỉ có Hân Hân là than thở: “Túc Bảo, chúng ta phải leo bao lâu nữa thế? Chẳng vui chút nào, cũng chẳng có gì cả. Chị mệt sắp chết rồi, không leo nổi nữa đâu…”
Túc Bảo ngắt lời cô nhóc, nói: “Tới rồi nè!”
Họ lại đến cửa căn nhà số 602 trên tầng sáu lần nữa.
Cánh cửa nhà số 602 không biết đã mở ra từ khi nào, tờ giấy màu vàng treo trên sợi dây đỏ rung lên xào xạc.
Đột nhiên Tô Tử Du nghe thấy tiếng chuông quen thuộc, leng keng.. leng keng…
Túc Bảo nói: “Vào thôi.”
Tô Tử Du sợ tái mặt: “Anh, anh, anh không cần đi vào đúng không?”
Túc Bảo gật đầu: “Được chứ, vậy anh chờ bên ngoài nhé.”
Tô Tử Du liếc nhìn qua, thấy có mấy bóng người bay lơ lửng trên hành lang…
Không biết tại sao, bọn họ đều nhìn thẳng vào cậu, còn có một bà già giọng khàn khàn đang cố gắng nói: “Cô… bé…”
Da đầu Tô Tử Du tê rần, vội vàng nói: “Bỏ đi bỏ đi, anh cũng vào, em gái đi đâu anh theo đó…”
Bên kia, Tô Tử Tích vẫn nín thinh không nói câu nào.
Tô Tử Du không khỏi càng thêm ngưỡng mộ, thế mà lúc này anh họ lại bình tĩnh như vậy, bình thường mình đánh giá thấp anh ấy rồi.
Chỉ có Hân Hân không hề hay biết gì, nói: “Bên trong tối quá, chị sợ có chuột.”
Tô Tử Du nghĩ thầm trong lòng lúc này mà chuột còn là vấn đề hả?
Theo lời bà cụ nói thì những thứ trong nhà này rất có thể là hồn ma của những kẻ ác nhân thất đức đó.
Túc Bảo an ủi nói: “Chị cứ yên tâm, nơi này là đất chết, sẽ không có chuột đâu.”
Hân Hân: “Ồ…!”
Đất chết nghĩa là gì? Đất còn chia ra sống chết nữa hả?
Bước vào nhà, Tô Nhất Trần giơ điện thoại lên soi một vòng thì thấy bàn ghế bên trong đã đổ nát, có vẻ như trước kia ở đây đã từng xảy ra đánh nhau, chân bàn ghế đều gãy hết, mọi thứ rơi lung tung khắp mặt đất.
Cuối phòng khách có một cái bàn vẫn đứng rất vững, không hề bị hư hại gì, mượn ánh đèn có thể nhìn thấy có bốn thứ gì đó đứng bên trên, phía trước mơ hồ có một bóng đen.
Tô Tử Du vội vàng nhìn quanh bốn phía, kỳ lạ là trong phòng này không có ma quỷ gì cả, cậu vừa ném lưới bắt quỷ ra ở cách cửa không xa, thỉnh thoảng lại nghe leng keng một tiếng, nhưng bên trong lại không có cái gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...