Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Có người lấy làm lạ hỏi bà sao thì thầm to nhỏ với mấy đứa trẻ lâu như vậy, bà cụ sửng sốt, đang định nói thì có một chàng trai trẻ đi tới, vui vẻ nói rằng quê hương của bà cụ đã bị phá bỏ để di dời, được đền bù mấy những chục triệu!

Đám người lập tức quên luôn chuyện này, bà cụ cũng vui vẻ vội vã chạy về nhà.

Túc Bảo hỏi: “Sư phụ, chuyện này có liên quan gì đến nhà tù không?”

Kỷ Trường nói: “Nhà tù giam giữ đám quỷ xui xẻo, cũng chính là nhà tù đã giam giữ những kẻ bất lương ở số 602 lúc trước.”

Nhà tù mà đám quỷ xui xẻo không thể rời khỏi có liên quan đến những kẻ ác nhân đó.

“Nhà tù bát phương đã bị ta trấn áp, hẳn là muốn nhốt âm hồn của đám ác nhân đó, để bọn chúng vĩnh viễn không thể đi đầu thai kiếp khác. Đây chính là nguyên nhân quỷ xui xẻo bị nhốt trong nhà tù, không có cách nào rời khỏi.”

Túc Bảo chợt hiểu ra.

“Nhưng bây giờ số 602 lại có âm khí hội tụ, vậy nên chúng ta phải tìm ra nguyên nhân.”


Túc Bảo hỏi: “Sư phụ, người không vào xem thế nào ạ?”

Kỷ Trường không nói gì, cúi đầu nhìn bé, nói: “Sư phụ xem là chuyện của sư phụ, có những thứ con phải tự mình đi xem mới được.”

Túc Bảo đã hiểu rồi.

Vì trời tối rồi nên Tô Nhất Trần tìm tới, nghe Túc Bảo nói muốn đến căn nhà số 602 xem xét thêm, không hỏi han gì đã lập tức đi cùng bé lên đó.

Tòa nhà số 7 nằm ở tận cùng phía tây của cộng đồng, cách tòa nhà số 6 gần đó nhất là một sân chơi nhỏ.

Cỏ dại trên sân chơi mọc um tùm, có thể thấy có rất ít người tới đây.

Trong tòa nhà tối tăm chỉ có tiếng bước chân của Tô Nhất Trần và Túc Bảo, Tô Nhất Trần lấy điện thoại di động, bật đèn flash lên rồi đi lên lầu.

Kẹt…


Không biết cánh cửa nào bị gió thổi tung, nghe thấy tiếng động trong trời đêm tĩnh lặng này mà da đầu muốn tê rần.

Tô Tử Du lơ đãng ngẩng đầu lên nhìn, đồng tử sợ hãi co lại, hét lớn ôm lấy cánh tay Túc Bảo: “Em, em gái ơi!”

Túc Bảo vỗ vỗ Tô Tử Du, nói: “Đừng sợ, có em ở đây rồi.”

Tô Tử Tích đang giơ máy ảnh cũng đứng hình.

Chỉ có Hân Hân vẫn luôn không trong trạng thái là ngơ ngác không hiểu có chuyện gì xảy ra: “?”

Sao thế?

Rốt cuộc ở đây có chuyện gì vậy?

Không phải chỉ là một cánh cửa bị mở thôi sao?

Tô Nhất Trần cau mày, cảm thấy không khí xung quanh trở nên lạnh hơn, thấp giọng nói: “Túc Bảo?”

Túc Bảo nói: “Cậu cả cứ yên tâm, có sư phụ ở đây rồi, sẽ không có chuyện gì đâu.”

Tô Nhất Trần cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe tin có Kỷ Trường ở đây, nhưng đột nhiên Tô Tử Tích lại ném máy ảnh trong tay cho anh, lắp bắp nói: “Cậu, cậu cả, cậu cả cầm đi…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui