Mọi người nhìn Đường Điền Điền đang khóc, nhất thời không biết nói gì cho phải.
Con người một khi đã muốn chết thì không ai có thể cản được.
Thay vì cả người cắm ống, đến giây phút cuối cùng vẫn phải chịu đau đớn thì chi bằng buông tay để họ được giải thoát….
Túc Bảo an ủi: “Được rồi được rồi, chú Đường không khóc nữa, khóc là….
”
Lúc này Đường Điền Điền ngẩng đầu lên, chỉ thấy nước mũi dính đầy mặt.
Túc Bảo vội lùi về sau mấy bước, không nặn ra được câu an ủi nào.
Bà cụ Đường bay bên cạnh chán ghét nói: “Lúc nào khóc cũng dơ như này.
Lớn vậy rồi mà nước mũi còn chảy xuống cả miệng.
”
Đáy mắt bà cụ thoáng hiện sự bất đắc dĩ, nhìn Túc Bảo nói: “Cảm ơn con nha Túc Bảo.
”
Nếu không có Túc Bảo giúp, bà cụ không biết mình phải làm người chết ‘sống dật dờ’ đến chừng nào.
Cuối cùng còn bị chính con mình ‘diệt’ luôn thì đúng là bi thảm.
Túc Bảo lắc đầu: “Không có gì đâu bà ơi.
”
Cô bé hơi khựng lại rồi nói: “Chuyện nào ra chuyện đó, khi trước bà hù dọa con, con nhịn lâu lắm rồi nha!”
Bà cụ Đường phì cười, xin lỗi: “Xin lỗi nha, sau bà sẽ không dọa người khác nữa!”
Ai bảo cô nhóc là tiểu diêm vương làm gì….
Ngoại trừ tìm Túc Bảo, bà cụ cũng hết cách.
Bà cụ Đường than thở một tiếng, nói: “Bà có thể nói với con trai mình đôi câu không?”
Túc Bảo bị làm khó, Kỷ Trường lại nhướn mày.
“Nào Túc Bảo, sư phụ dạy con kỹ năng lớn! Người nói lời của quỷ, lá bùa này có thể khiến miệng của quỷ mở trên người bên cạnh, như vậy người có thể nói lời của quỷ!”
Túc Bảo ngẩn người: “ cái này muốn chỉ câu mọi người hay nói ‘miệng nói xằng xiên’ đó ư?”
Kỷ Trường: “…”
Con nghĩ thế cũng không sai.
Túc Bảo gật đầu: “Hiểu rồi ạ!”
Khúc Hưởng ngẩn người nhìn Túc Bảo đang lầm bầm lầu bầu một mình, lo lắng nói: “Tô tổng, tiểu tiểu thư vẫn luôn như này ạ?”
Tô Nhất Trần lạnh lùng đáp: “Cô bé đang nói chuyện điện thoại với người khác!”
Tô Tử Du cũng gật đầu: “Em con đang đeo tai nghe đặc biệt!”
Hai ba con nhà này mặt không đổi sắc, nói dối không chớp mắt.
Khúc Hưởng: “…”
Là … là vậy ư?
Kỷ Trường nói: “Nào, đọc theo sư phụ, đán sứ long thành phi thương tại…”
Túc Bảo: “đán sứ long thành phi thương tại…”
Kỷ Trường: “Come on baby don't be shy.
”
Túc Bảo: “Kangoh xấu tính hài hước hơn đẹp trai!”
Kỷ Trường: “Ha hahaaa….
”
Bà cụ Đường: “….
”
Mọi người: “….
”
Khúc Hưởng chết lặng: “Ồ, còn là nói chuyện điện thoại với người nước ngoài đó nha!”
Kỷ Trường kìm lòng không đặng, nhóc con này thú vị ghê!
Túc Bảo trừng mắt thỏ: “Sư phụ lại gạt con.
”
Kỷ Trường ho một tiếng: “Không gạt không gạt, có điều kỹ năng người nói lời của quỷ này cần chọn người có liên quan tới người chết, ở đây không ai thích hợp cả nên chỉ đành dạy con kỹ năng khác - xác chết vùng dậy.
”
Túc Bảo không yên tâm, nói: “Sư phụ còn gạt con nữa thì người là rắm thối.
”
Tô Nhất Trần không khỏi cong môi, tuy không rõ Túc Bảo đang lẩm bẩm gì với ai, nhưng dáng vẻ hung dữ của cục bột nhỏ quá đáng yêu.
Đến Tô Tử Du cũng thả lỏng người, không cảm thấy đáng sợ như cậu nghĩ.
….
.
Đang nghĩ vậy, chợt thấy bà cụ Đường vốn đang nằm trên giường hú một tiếng rồi ngồi bật dậy!!!
Tô Tử Du “!!”
Cậu ôm vội đùi ba mình.
Tô Nhất Trần: “…”
Khúc Hưởng kinh hãi: “Xác….
xác bật dậy rồi??”
Túc Bảo chớp mắt vô tội: “Không phải đâu, Túc Bảo bất cẩn đạp phải nút điều khiển của giường lò xo đó.
”
Khúc Hưởng: “.
.
”
Mọi người đều ra khỏi phòng.
Chỉ còn bà cụ Đường và Đường Điền Điền nói chuyện trong phòng.
Trong phòng, những tấm phướn gọi hồn tung bay theo gió, những lá bùa màu vàng dán khắp nơi trên tường kêu lạch cạch, bà cụ Đường gục đầu, hai tay cũng rũ xuống yếu ớt.
“Út ơi…” bà cụ chậm rãi lên tiếng.
Đây là cách gọi của một số địa phương với con út.
Giọng nói của bà cụ kết hợp với hoàn cảnh xung quanh trông vô cùng đáng sợ.
Đường Điền Điền hồi hộp hỏi: “Mẹ ơi?”
Bà cụ Đường vẫn không ngẩng đầu lên------ không ngẩng đầu được.
Nên giọng bà hơi khàn: “Mẹ đi đây, con đừng níu giữ mẹ nữa, sống chết có số cả rồi, mẹ rất hài lòng rồi.
”
Hai mắt Đường Điền Điền đỏ hoe: “Mẹ….
”
Bà cụ Đường nói: “Con nhớ kỹ, con nhất định phải điều tra….
.
điều tra cậu bé họ Mộc đã từng sống ở nhà chúng ta ngày bé…”
Bà cụ Đường đã chết, từng cảnh tượng khi sống lúc này đều hiện lên rõ nhất.
Trong trí nhớ… cậu bé từng được nhà bà cứu sống và ở nhờ nhà bà một thời gian….
có vài phần giống Túc Bảo.
“Chưa biết chừng đó là ba ruột của Túc Bảo , mười mấy năm trước cậu bé bảy tuổi, bây giờ tầm 25, 26 tuổi, phù hợp với lời lão Quan.
Con phải tìm giúp nhà họ Tô, biết chưa….
”
“Con tìm cơ hội nói chuyện này với nhà họ Tô nhé.
”
Đường Điền Điền gật đầu: “Mẹ, con biết rồi.
”
**
Túc Bảo ôm thỏ con đứng ở ngoài cửa, nhìn biệt thự đối diện.
Có vài người đến biệt thự đối diện, trước cửa treo một vòng hoa lớn màu trắng đen.
Xe của nhà tang lễ đã tới, bên cạnh còn đậu một chiếc xe cảnh sát.
“Ông cụ Quan lên đường thuận lợi nha!” Túc Bảo nói nhỏ.
Chắc ông cụ Quan trông thấy xương cốt của con gái mình rồi nhỉ?
Tiếc thay nhiều năm trôi qua như vậy, linh hồn dì kia đã sớm không còn ở trường học nữa.
Túc Bảo mím môi, đôi mắt to hơi trống rỗng, khi cô bé trầm mặc, không ai biết cô bé đang nghĩ gì.
Kỷ Trường vận áo choàng trắng, lười biếng dựa vào một bên, tay cầm một cuốn sách nhỏ nhưng ánh mắt lại luôn dừng lại trên người Túc Bảo.
So với việc tìm kiếm ba ruột của Túc Bảo, hắn càng quan tâm liệu Túc Bảo có thể gom đủ linh hồn lấp đầy hồ lô và sống sót được hay không.
Cuốn sách nhỏ trên tay hắn lại xuất hiện thêm một hàng chữ [Sinh mệnh muôn hình vạn trạng]
Vậy là, tiểu diêm vương đang tự rèn luyện sao?
Kỷ Trường đang nghĩ ngợi, bỗng nghe Túc Bảo lầm bầm với con vẹt: “Tiểu Ngũ, 256 tuổi là rất nhiều tuổi phải không?”
Cục bột nhỏ còn chưa đi học mầm non nên toán học không tốt lắm.
Tiểu Ngũ cọ đầu vào tay Túc Bảo: “Lão yêu trên núi! Lão yêu trên núi!”
Mặt Túc Bảo như đưa đám.
Cô bé không muốn có một người ba yêu quái đâu!
Chuyến đi này chẳng những không bắt được quỷ lấp hồ lô, còn biết được ba mình là yêu quái----
Túc Bảo rối rắm, nội tâm đấu tranh kịch liệt:
“Bỏ đi, trẻ con không được ghét bỏ ba ruột của mình!”
Túc Bảo nói với Tiểu Ngũ: “Dù ông ấy là Trư Bát Giới thì vẫn là ba của Túc Bảo”
Lại nói tiếp: “Tiểu Ngũ cũng không được ghét bỏ đâu nha!”
Tiểu Ngũ : “Ba, ba!”
Túc Bảo cười khanh khách.
Lúc này, Đường Điền Điền cũng đi ra ngoài rồi nhỏ giọng nói gì đó với Tô Nhất Trần.
Lát sau, Tô Nhất Trần đi ra, nói: “Túc Bảo, đi thôi con!”
Nhà họ Đường cũng nhanh chóng treo khăn trắng.
Túc Bảo nhoài người bên cửa kính xe, nhìn nhà họ Đường mỗi lúc một xa dần, nói: “Chú Đường sẽ phát tài, phong thủy bảo địa.
”
Tô Nhất Trần ừm một tiếng, anh ấy không hiểu gì về phong thủy.
Chỉ là, bản thân mình mới là phong thủy lớn nhất của chính mình, nhân phẩm Đường Điền Điền tốt như vậy, không phát tài cũng khó.
**
Đêm tối, gió thổi qua biệt thự nhà họ Quan, vải trắng tung bay.
Trong phòng của chú Quan xuất hiện một bóng người vận đồ đen.
Anh cao chừng 1m9, kéo ghế ngồi xuống.
Anh khoanh chân dựa vào lưng ghế, chắp tay nhìn chằm chằm vào giường của chú Quan.
“Đến muộn một bước.
”
Anh thì thào, giọng trầm xuống.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...