Mọi người nghe chú Quan nói xong, sắc mặt trở nên nặng nề, cảm giác không thở nổi.
Tô Nhất Trần nhìn về phía Túc Bảo, thấy Túc Bảo im lặng nghe.
Bé không sợ không ngại mà nắm tay chú Quan.
Đối với chuyện bi thảm này, Tô Nhất Trần không biết bé nghe hiểu bao nhiêu.
Theo lý, bình thường không nên để trẻ con nghe chuyện này, nhưng không hiểu sao Tô Nhất Trần lại cảm thấy Túc Bảo không phải đứa bé bình thường.
Kỷ Trường nói: "Nói cách khác, sau khi Lý Nhược Bình biến thành ác quỷ mới biết chỗ chôn xương cốt của Quan Dĩ Nam."
Như vậy mười bảy bộ hài cốt còn lại ở sân trường lại là vì nguyên nhân khác?
Túc Bảo khẽ nói với chú Quan: "Ông Quan, ông đừng đau lòng..."
Bé nhích lại gần, lẩm bẩm không biết đang nói gì mà sắc mặt chú Quan thay đổi từ chấn động, kinh ngạc đến vui sướng rồi dần dần bình tĩnh lại.
"Được, được lắm!" Ông ấy hung hăng nói: "Đáng đời, báo ứng!"
Túc Bảo nhìn âm hương trên đầu ông cụ, không chịu nổi nữa.
"Ông Quan, ông có gì cần con giúp không ạ?" Túc Bảo hỏi.
Chú Quan cảm thấy hơi mệt mỏi, lẩm nhẩm lắc đầu: "Không có...!Không có...!Ông xuống dưới đã có thể nói rõ với bà cụ rồi, trước khi chết bà ấy còn nhớ mãi không quên dặn ông phải tìm con gái..."
Mí mắt của ông ấy nặng nề chậm rãi muốn đóng lại, lại cố gắng mở ra: "Đúng rồi, nếu có thể, Túc Bảo có thể giúp ông tìm người..."
Túc Bảo gật đầu: "Con có thể thử."
Nhưng chú Quan không nói tiếp nữa, đã vĩnh viễn ngủ thiếp đi.
Sắc mặt ông cụ bình thản, khóe môi còn hiện ra nụ cười.
Trong phòng trở nên yên tĩnh.
Ánh mắt Đường Điền Điền phức tạp, không có người nhà họ Quan nào ở đây, lúc thím Quan qua đời có chú Quan lo tang lễ.
Bây giờ…
Đường Điền Điền nhếch miệng, cuối cùng vẫn im lặng cầm điện thoại nhắn tin để cho người chuẩn bị linh cửu và mai táng.
"Đi thôi!" Tô Nhất Trần nắm tay Túc Bảo.
Túc Bảo chợt nói: "Chờ một lát."
Trong cơ thể chú Quan hiện ra vong hồn dần tan đi, mờ mịt nhìn thoáng qua xung quanh: "Ông đang..."
Túc Bảo nói: "Ông ơi, vừa rồi ông còn chưa nói xong mà!"
Chú Quan nhanh chóng phản ứng kịp, sau khi thích ứng chỉ cảm thấy cả người nhẹ nhàng trước đây chưa từng có.
Ông cụ nói: "Mười mấy năm trước khi ông tìm Nam Nam, nơi nào cũng đã đi qua, đã từng gặp một ông cảnh sát...!Ông ta là khôi nhân."
Khôi nhân chính là điệp viên ngầm, đốt cháy bản thân để chiếu sáng con đường phía trước cho đồng đội.
"Ông ta bị trả thù, ba mẹ không còn, con trai con dâu cũng mất, chỉ để lại một người cháu trai.
Trước khi chết ông ta nhờ ông chăm sóc cháu trai nhưng ông không tìm được đứa bé kia.
Chú Quan nghĩ, nói: "Mười mấy năm trước, ông cảnh sát già nói cháu trai bảy tuổi, bây giờ có lẽ khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, họ Mộc, là người Nam Thành.
À đúng rồi, cậu ta tên Mộc Minh Viễn."
Ồ, Nam Thành, là đồng hương với bé đấy.
Túc Bảo gật đầu: "Vâng~"
Khúc Hưởng đi từ bên ngoài vào, nói: "Tổng giám đốc Tô, cảnh sát đã đi qua, bắt đầu đào sân trường tiểu học."
Túc Bảo nghe giọng nói của Khúc Hưởng, bé quay đầu nhìn lại, thấy bà cụ mặc trang phục thời Đường đứng ở cạnh cửa nhìn mình.
Thấy bé nhìn sang, bà ấy nhếch miệng cười.
Chú Quan nói: "Ông phải đi...!Nhân lúc còn thời gian, ông phải đi xem Nam Nam..."
Dường như có thứ gì đó dẫn dắt, ông cụ đi ra ngoài rất nhẹ nhàng, tự biết đường đi.
Lúc đi qua cửa còn kinh ngạc chào hỏi bà cụ mặc trang phục thời Đường: "Bà Đường? Dáng vẻ này của bà khiến người ta sợ hãi, đừng hù dọa con nít người ta đó."
Bà cụ: "..."
Túc Bảo nắm tay Tô Nhất Trần, nói: "Cậu cả, mình đi thôi! Ông Quan đi rồi ạ."
Bọn họ vừa đi tới cửa, bà cụ mặc trang phục thời Đường bỗng cười ha ha, bám theo sau lưng Túc Bảo lẩm bẩm mãi: "Túc Bảo...!Túc Bảo..."
"Bà biết ba của cháu đấy..."
Túc Bảo dừng chân, hỏi: "Ba cháu là ai ạ?"
Bà Đường: "Họ Mộc, họ Mộc..."
"Tên là gì?" Túc Bảo hỏi.
Bà Đường lắc đầu, chỉ lặp lại: "Họ Mộc, họ Mộc..."
Túc Bảo nhíu mày, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Hồi lâu sau, bé bất ngờ hỏi: "Sư phụ, vì sao bọn họ nói chuyện đều lặp lại hai lần?"
Lúc mẹ kế Mục Thấm Tâm xuất hiện cũng nhắc "tôi chết thảm quá, chết thảm quá", lúc quỷ hư vinh tức giận kêu to cũng hô "tôi không cam lòng, không cam lòng!"
Bây giờ bà cụ này cũng lặp lại "Họ Mộc...!Họ Mộc..."
Kỷ Trường lại mở quyển sổ kia, không ngẩng đầu lên: "Chỉ khi trí thông minh không đủ dùng mới lặp đi lặp lại một câu.
Dù sao người đã chết không thể mang theo đầu óc đi được cho nên ánh mắt đờ đẫn, chảy nước bọt, máy móc lặp lại tình huống khi chết..."
Túc Bảo giật mình.
Kỷ Trường nhìn sổ, hơi nhíu mày.
Ba của cục bột nhỏ họ Mộc?
Nhưng Nam Thành không có ai họ Mộc mà liên quan đến Túc Bảo cả.
Kỷ Trường lật nhìn sổ, tìm tên Mộc Minh Viễn, họ và tên đối phương, có tên của con trai nhưng cháu trai lại viết không rõ...
Mẹ nó tại sao lại không rõ vậy hả!
Kỷ Trường nhìn bà cụ mặc trang phục thời Đường bằng ánh mắt kỳ lạ.
Quỷ hư vinh - bà cụ mặc trang phục thời Đường - chú Quan.
Chú Quan muốn tìm một người họ Mộc, bà cụ nói ba Túc Bảo họ Mộc.
Vậy nên cuối cùng bà ấy biết thật hay nghe chú Quan nói nên máy móc lặp lại?
Tô Tử Du đi theo bên cạnh, khẽ hỏi: "Túc Bảo, bọn họ đi cả rồi sao?" Bà cụ Túc Bảo nhìn thấy trước khi vào nhà cùng với chú Quan vừa trút hơi thở cuối cùng…
Túc Bảo ngẩng đầu nhìn qua: "Vẫn chưa ạ, còn một người ở cạnh anh nè."
Tô Tử Du: "..."
Tô Nhất Trần dẫn Túc Bảo đi ra ngoài.
Đường Điền Điền cho người đến xử lý tang lễ của chú Quan, nhìn Túc Bảo cách đó không xa thầm sợ hãi.
Sao vậy, tiểu tổ tông này lại đang nói chuyện với ai thế?
Ông ta đang suy nghĩ, bỗng nhiên Túc Bảo quay đầu lại, sắc mặt hơi kỳ lạ: "Chú Đường, một lát nữa chú nhớ bung dù nhé!"
Đường Điền Điền: “?” Vì sao phải bung dù?
Nhưng tiểu tổ tông bảo ông ta che dù vậy thì che dù thôi.
Tiểu tổ tông này quá khó hiểu!
Thà tin rằng có còn hơn không tin, Đường Điền Điền cảm thấy chỉ che dù thôi mà, chẳng lẽ có thể gọi quỷ đến được à.
Ông ta cho người cầm dù đến, mở dù ra đi về phía nhà mình ở đối diện.
Đường Điền Điền không thấy được dưới tán dù của mình có một hồn ma im lặng đứng thẳng, hai chân cách mặt đất, âm thầm tung bay...
Ông ta còn nói: "Tiểu thư Túc Bảo, thật sự làm phiền cháu rồi! Không biết mẹ tôi bị gì mà sau khi bị té ngã vẫn luôn hôn mê bất tỉnh.
Trước đó đã vào ICU cấp cứu, đã làm phẫu thuật rồi, còn thở nhưng cứ không chịu tỉnh lại."
Kỷ Trường bay ở bên cạnh nhìn nội dung trong sổ, bổ sung: "Bà cụ Đường nên đi rồi mới đúng nhỉ...!Sao vẫn còn một hơi thở thế này? Không tỉnh lại mới là bình thường đó."
Nếu tỉnh lại thì sẽ không còn là con người nữa mà biến thành xác chết sống lại đấy
Lúc nói chuyện, Đường Điền Điền đã dẫn Túc Bảo vào nhà họ Đường.
Đây là một ngôi biệt thự ba tầng, trước sau có vườn hoa, sau khi vào cửa đi lên tầng hai, mấy người đi vào phòng của bà cụ Đường.
Tô Nhất Trần đẩy cửa ra, tất cả mọi người đều ngơ ngác..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...