Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Nghĩ như vậy, bà cụ Tô lại thấy lạc quan, ngâm nga mấy câu hát rồi đi ra ngoài, chuẩn bị đi nhảy quảng trường.

Túc Bảo dụi dụi mắt, mơ mơ màng màng đi xuống tầng.

“Bà ngoại, con đói bụng rồi!” Bé nói.

Tóc của bé con rối tung, ôm một con thỏ ở trong lòng ngực, trên đỉnh đầu còn có một nhúm tóc ngốc nghếch dựng dứng, mềm mại đáng yêu.

Bà cụ Tô lập tức gọi người mang bữa sáng ra.

“Sao Túc Bảo lại dậy sớm vậy?” Bà cụ Tô vừa rót sữa bò ra cho bé, vừa múc non nửa chén cháo.

Túc Bảo nói: “Dạ… con ngủ đủ tự tỉnh thôi ạ.”

Sư phụ vừa trở về, nghe nói lại tới nhà tù canh cả buổi tối, Túc Bảo cảm thấy mình nên giúp sư phụ cùng đi điều tra.

Sau khi cơm nước xong xuôi, bé muốn đi nghiên cứu cùng với sư phụ…


Đang nghĩ ngợi, chợt có người gọi điện thoại tới, bà cụ Tô tiếp điện thoại, hình như có chút ngoài ý muốn, nhưng sau đó lập tức mỉm cười gật đầu: “Được, có thể.”

Túc Bảo thắc mắc: “Bà ngoại, là ai vậy ạ?”

Bà cụ Tô nói: “Là một dì, lát nữa dì đó sẽ tới thăm nhà của chúng ta.”

Dứt lời, bà ấy nhìn về phía Tô Nhất Trần: “Cô gái từng trị liệu chung với Ngọc Nhi trước đây, tên là Bối Thần Vũ, con có còn nhớ không?”

Tô Nhất Trần suy nghĩ một chút, gật đầu: “Sao thế ạ?”

Bà cụ Tô cảm thán: “Con bé đã kết thúc đợt trị liệu rồi, vừa về nước…”

Lúc trước cô gái cũng giống như Ngọc Nhi, đều mắc bệnh bạch cầu.

Tô Cẩm Ngọc không đợi được đến lúc có tuỷ phù hợp, nhưng Bối Thần Vũ lại đợi được rồi.

Nhưng mà nhà của Bối Thần Vũ rất nghèo, cũng không biết cô ta đã quen biết với Ngọc Nhi như thế nào, Ngọc Nhi rất mừng cho cô ta, còn xin Tô Nhất Trần giúp trả tiền thuốc men thay cho Bối Thần Vũ.


Sao Tô Nhất Trần có thể nhẫn tâm từ chối được cơ chứ? Hơn nữa, anh ấy hoàn toàn có thể trả được mấy trăm vạn tiền phí trị liệu đó, đối với nhà họ Tô thì chút tiền ấy chẳng là gì hết.

Sau thì Bối Thần Vũ dưới sự giúp đỡ của nhà họ Tô, ra nước ngoài chữa bệnh.

Sau đó Ngọc Nhi mất tích, nhà họ Tô đều tập trung tìm kiếm Ngọc Nhi, vì chuyện này mà cả tinh thần lẫn thể xác đều mệt mỏi, cuối cùng không còn ai nhớ tới Bối Thần Vũ nữa ——

Rốt cuộc thì đối với nhà họ Tô gia mà nói, Bối Thần Vũ chỉ có thể được coi là một người xa lạ mà bọn họ có chút quen thuộc mà thôi.

Túc Bảo vừa ăn vừa chơi quay trứng gà, đột nhiên quả trứng đứng yên.

Chợt “bộp” một tiếng, đổ rạp, chỉ về phía Tô Nhất Trần.

Túc Bảo “ồ” lên một tiếng.

Khoảng mười giờ sáng, có khách tới chơi nhà, là một cô gái ăn mặc giản dị, nhìn qua khoảng hai ba hai tư tuổi.

“Con chào bác Tô… Con là Bối Thần Vũ, bác có còn nhớ con không ạ?” Bối Thần Vũ đầy mặt căng thẳng, nắm chặt quần áo của mình.

Bà cụ Tô rất dễ nói chuyện, cười nói: “Nhớ chứ, ngồi đi!”

Bối Thần Vũ bất an liếc nhìn sô pha một cái, nói: “Ừm thì, thôi con không ngồi đâu ạ, sô pha này trông đắt tiền quá… Con, con không xứng…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui