Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Khúc Hưởng: “…”
Khúc Hưởng nhìn Cao Viễn Hàng đang cúi đầu, nói: “Vị trí của anh là trợ lý đối ngoại ở bên ngoài văn phòng, không có vấn đề gì chứ?”
Cao Viễn Hàng đáp: “Anh yên tâm, không vấn đề gì!”
Khúc Hưởng đã được thăng chức làm tổng trợ lý, chức vụ trong phòng trợ lý cũng được điều chỉnh nên sẽ tuyển thêm một người mới.
Cao Viễn Hàng rất kích động, đi theo Khúc Hưởng vào phòng chủ tịch. Sau đó, Khúc Hưởng đi ra ngoài và khóa cửa cạch một tiếng—–
Khúc Hưởng: Tô tổng đã dặn dò anh ta ấn khóa trong rồi đóng cửa lại, anh ta cũng không hiểu lý do!!
Tim Cao Viễn Hàng hẫng mất một nhịp, vội nắm lấy tay nắm cửa, nói: “Chờ chút! Tôi không như mọi người nghĩ đâu!”
Đầu Cao Viễn Hàng ong ong, cả người sững sờ tại chỗ.
Bỗng, mội giọng nói lười biếng vang lên: “Không cần lãng phí sức đâu.”
Ngay sau đó là một giọng nói non nớt: “Anh chạy đi! Chạy đến mòn dép cũng không ra ngoài được đâu!”
Tiếp theo, bên tai Cao Viễn Hàng lại truyền tới một giọng nói lạnh lùng vô cảm: “Ngồi xuống đi.”
Cao Viễn Hàng quay đầu lại thì trông thấy hai người đàn ông và một cô bé đang nhìn anh ta chằm chằm.
Ơ, sao lại có trẻ con thế này??
Nhưng sự xuất hiện của Túc Bảo khiến Cao Viễn Hàng yên tâm hơn.
Có trẻ con ở đây thì sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
Anh ta chọn một chỗ ngồi cách xa Mộc Quy Phàm và Tô Nhất Trần nhất, nhưng lại gần Túc Bảo nhất rồi rụt rè ngồi xuống.
“Tô tổng, anh tìm tôi ạ?” Cao Viễn Hàng hỏi.
Tô Nhất Trần: “Hai ngày trước anh đi công tác ở thành phố x phải không?”
Cao Viễn Hàng chẳng hiểu sao Tô Nhất Trần lại hỏi đến chuyện này, anh ta gật đầu đáp: “Đúng.”
Tô Nhất Trần: “Nghe nói anh và boss của anh đã ở chung phòng khách sạn?”
Cao Viễn Hàng: “…Đúng..đúng là như vậy!”
Mộc Quy Phàm bỗng thấy hứng thú, khẽ cười nói: “Xảy ra chuyện gì? Kể cho chúng tôi nghe đi.”
Túc Bảo ra sức gật đầu: Kể cho con và mọi người nghe đi.”
Cô bé vừa nói vừa làm động tác xắn tay áo, chuẩn bị bắt quỷ.
Cao Viễn Hàng: “…”
Hai người lớn và một trẻ nhỏ trước mặt anh ta có chắc là đang nghiêm túc không thế?
Tô Nhất Trần ngẩng đầu nhìn Cao Viễn Hàng một cái, vẫn nói giọng lạnh lùng không chút cảm xúc: “Yên tâm, chúng tôi chỉ muốn biết sự thật để quyết định có nên giữ anh lại hay không thôi.”
Cao Viễn Hàng hiểu rồi, có lẽ tập đoàn Tô Thị muốn tuyển dụng anh ta, nhưng lại sợ anh ta vào công ty với mục đích khác!
Anh ta lập tức bày tỏ thái độ: “Tô tổng yên tâm, tất cả đều là hiểu lầm!!”
Anh ta kể ngắn gọn về cái đêm đi công tác với sếp. Có điều, bỏ qua chi tiết vô tình mở rèm khi đang tắm…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...