Nghe nói lúc bị bắt, ả đàn bà này còn giả vờ bị bệnh thần kinh, giờ muốn diễn lại trò cũ đấy à?
Cai ngục khác nhìn dáng vẻ cô ta không giống giả vờ lắm mà thật sự ngất xỉu thì không nhịn được cảm thán kỹ năng diễn xuất của cô nàng này tốt thật.
Mấy năm nay phạm nhân vì muốn ra ngoài mà cố tình giả bệnh, nuốt bàn chải đánh răng, lưỡi dao hay sắt gì đó, bọn họ gặp nhiều rồi.
Cai ngục liền lấy ra một cái bình nhỏ, quơ quơ trước mũi Vệ Uyển.
Đáng thương cho Vệ Uyển, vất vả lắm mới ngất đi, kết quả lại bị dựng dậy rồi.
Vừa mở mắt ra, đập vào mắt là gương mặt gần trong gang tấc của Tô Cẩm Ngọc, hai con ngươi trắng dã còn khẽ nhúc nhích.
“Ấy… Chị dâu hai, ngươi tỉnh rồi à!”
Vệ Uyển thét chói tai, liên tục lùi về sau: “Cô cô cô cô, cô đừng tới đây! Cút, cút đi!”
Cai ngục: “…”
Quả nhiên là đang giả vờ!
Bọn họ quay trở về vị trí của mình, mặt không chút thay đổi nói: “Thời gian thăm tù còn mười phút! Nhớ tranh thủ!”
Tô Cẩm Ngọc nghe vậy lập tức thả chiêu lớn.
“Chị dâu hai, năm đó ta và ngươi không thù không oán, sao ngươi lại đối xử với ta như thế?”
“Vì sao lại đối xử với ta như vậy, vì sao lại đuổi ta ra khỏi nhà trong lúc tinh thần không minh mẫn?”
“Hu hu hu, ngươi có biết trước khi chết ta đau đớn thế nào không? Ngươi xem, tim ta đau đến mức co lại thành một nắm, gan phổi biến thành đá, còn có ruột phèo… Xoắn vào nhau nát bươm hết cả rồi!”
Tô Cẩm Ngọc vừa nói vừa móc tim gan ruột phèo ra.
Vệ Uyển suýt thì ngất xỉu tiếp, đáng tiếc mùi hương nơi mũi vẫn đang xộc lên óc làm cô ta không thể xỉu được.
“Đừng tới đây…” Chứng kiến cảnh tượng đánh thẳng vào thị giác, cô ta sắp sụp đổ rồi!
Tô Cẩm Ngọc bỗng nhếch miệng, hung hăng nói: “Được! Ngươi không nói, ta chết không nhắm mắt! Vậy ta kéo ngươi chôn cùng là được!”
“Tới đây! Xuống dưới với ta đi!”
Tô Cẩm Ngọc hét lớn, duỗi tay nhào về phía Vệ Uyển.
Vệ Uyển hoảng loạn nói hết: “Tôi nói, tôi nói mà!”
Cô ta òa khóc, cất giọng run rẩy: “Tôi, năm đó lúc mang thai Hân Hân, tôi đã làm xét nghiệm nhiễm sắc thể trước, biết được là con gái…”
Con gái nhà họ Tô rất đáng giá!
“Nhà họ Tô toàn cháu trai, nếu như chỉ có một đứa cháu gái thì bé sẽ trở thành công chúa nhỏ được tất cả mọi người yêu thương cưng chiều. Không chỉ vậy, nhà họ Tô còn không có duyên với con gái, một đại sư đã nói với tôi, trong một gia tộc, nhất định phải cân bằng âm dương…”
“Lúc trong nhà toàn bé trai, nhất định phải có một bé gái. Và nếu chỉ có một, bé gái đó sẽ được hưởng phước lớn…”
Điều kiện tiên quyết để hưởng “phước lớn” là trong nhà chỉ có một viên minh châu duy nhất.. Nói cách khác, trước khi Hân Hân sinh ra, Tô Cẩm Ngọc phải chết.
Vậy nên cô ta mới nảy sinh suy nghĩ đuổi Tô Cẩm Ngọc đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...