Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Mộc Quy Phàm cười khinh miệt: “Ý ông là con gái tôi nói dối ư?”
Anh quét ánh mắt lạnh lùng về phía y tá Quyên.
Y tá Quyên vội nói: “Ôi không đến mức phải làm to chuyện như này đâu, chỉ là vấp ngã thôi mà, đều là lỗi của tôi, mọi người đừng vì tôi mà xích mích nha!”
Trước mặt mọi người, chị ta luôn duy trì hình tượng chị cả vô hại cười ngây ngô.
Y tá Quyên thành khẩn nói: “Hác tiên sinh, xin lỗi, sau này tôi nhất định sẽ chú ý hơn, không bao giờ đứng ngủ gật như vậy nữa!”
Viện trưởng Vu nhìn người đàn ông trung niên bên cạnh, nói: “Hác tiên sinh, anh xem…”
Xem đi, người nhà họ Tô bắt nạt y tá chuyên chăm sóc ông cụ Hác, như này chẳng phải trực tiếp ức hiếp Hác tiên sinh rồi ư?
Hác tiên sinh rất hiếu thảo, viện trưởng Vu không rõ chuyện này có phải hiểu lầm không, nhưng cứ để Hác tiên sinh có ấn tượng xấu với nhà họ Tô trước đã.
Ngay lúc viện trưởng Vu nghĩ rằng Hác tiên sinh sẽ lạnh mặt với Mộc Quy Phàm thì bỗng nghe ông ta nói: “Ơ, Mộc….Mộc tiên sinh.”
Tim viện trưởng Vu như hẫng mất một nhịp.
Hác tiên sinh quen Mộc Quy Phàm ư??
Giờ khắc này, lòng Hác tiên sinh đang nổi sóng to gió lớn, ông ta không khỏi vui mừng, may mà ông ta liếc thấy Mộc Quy Phàm từ xa và nhận ra anh!
Ngoại hình nổi bật của Mộc Quy Phàm, muốn không nhớ kỹ cũng khó!!
Hác tiên sinh chau mày nói: “Viện trưởng Vu, không có chứng cứ thì đừng nói xằng! Ở đây không có vấn đề gì nữa, viện trưởng Vu quay về trước đi!”
Sau đó Hác tiên sinh nhìn Mộc Quy Phàm, nói: “Mộc tiên sinh, thật ngại quá!”
Viện trưởng Vu lập tức tròn mắt ngỡ ngàng.
Ánh mắt Hác tiên sinh nhìn ông cụ cực kỳ không ổn!
Vốn dĩ viện trưởng Vu muốn nhà họ Tô để lại ấn tượng xấu với Hác tiên sinh, sao bây giờ mọi thứ lại hoàn toàn ngược lại, Hác tiên sinh không hài lòng với ông cụ rồi ư?
Đây chẳng phải vỗ mông ngựa vỗ đến tận vó ngựa rồi đó sao?
Viện trưởng Vu vội nói: “Hác tiên sinh, xin lỗi anh, tôi quá lo lắng cho ông cụ Hác nên nhất thời hiểu nhầm cô bé này.”
Hác tiên sinh im lặng.
Mộc Quy Phàm liếc nhìn y tá Quyên một cái, nói: “Không sao, có điều Hác tiên sinh phải chọn người cẩn thận hơn nhé!”
Hác tiên sinh: “Vâng vâng, cảm ơn Mộc tiên sinh.”
Lòng Hác tiên sinh vô cùng thấp thỏm, Mộc Quy Phàm chẳng phải người dễ dàng bỏ qua mọi chuyện, nghe nói anh còn là nô lệ của con gái.
Một khi con gái anh bị đổ oan thì người nằm không là ông ta cũng sẽ trúng đạn, Mộc Quy Phàm sẽ chẳng nể mặt người nào hết!
Nếu đổi thành người khác, chắc chắn Mộc Quy Phàm sẽ cho người điều tra mười tám đời tổ tiên của đối phương luôn rồi!
Bây giờ Mộc Quy Phàm lại nể mặt ông ta một lần!
Ngay lúc mọi người đều nghĩ rằng mọi chuyện đã kết thúc như thế này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...