Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Tô Tử Du: “Anh tin em cái mốc khô ý!”
Tô Tử Tích: “Cái đồ ngu ngốc!”
Túc Bảo: “Đừng ầm ĩ nữa!”
Cô bé chỉ đành lấy lọ nước thuốc ra, vụng về bôi thuốc cho Tô Tử Tích và dán băng y tế agou cho Tô Tử Du.
Túc Bảo nói giọng mềm mại: “Anh Tử Tích đừng giận nữa, anh Tử Du làm vậy cũng vì quá lo lắng cho anh đó, nếu đổi lại người khác bị quỷ ám thì anh ấy đã chạy luôn rồi.”
Tô Tử Tích hừ một tiếng.
Túc Bảo nói tiếp: “Ai bảo trước đây anh Tử Tích làm trẻ hư làm gì?”
Tô Tử Tích trầm mặc, hừ một tiếng rồi nằm lên giường, nhắm mắt lại.
Ai cũng nói cậu là trẻ hư.
“Em từng thấy đứa trẻ hư nào tự kiếm tiền nuôi bản thân chưa?” Tô Tử Tích lười phải giải thích thêm.
Túc Bảo ngồi bên cạnh, hỏi: “Thế thì vì lý do gì?”
Tô Tử Tích trầm mặc hồi lâu rồi nói: “Trước khi sinh Hân Hân, ba mẹ anh đều rất tốt.”
Tuy tình cảm của hai người họ dường như không tốt như cặp vợ chồng khác, nhưng ít nhất cũng ở bên nhau.
“Nhưng sau khi Hân Hân ra đời, mọi thứ đều thay đổi.”
Cậu nghe được bà ngoại và mẹ cãi nhau, nói mẹ cậu tính kế gài bẫy ba cậu nên mới có cậu.
Còn nghe ba mẹ muốn ly hôn.
Ba mẹ cãi nhau ầm ĩ nhưng chẳng ai thèm hỏi ý kiến của cậu, thậm chí còn coi cậu như đám không khí.
Ba cậu không về nhà.
Mẹ cậu thì bắt đầu điên cuồng cưng chiều Hân Hân.
Túc Bảo hỏi: “Sau đó thì sao ạ?”
Tô Tử Tích hừ một tiếng: “Lần đầu nhìn thấy Hân Hân, anh chỉ chạm nhẹ vào mặt mà em ấy đã khóc rồi, mẹ anh vô cùng tức giận, lập tức cho anh một cái tát tai.”
“Sau đó, chỉ cần anh lại gần Hân Hân thì mẹ lại kêu anh ra ngoài.”
Còn rất nhiều lần như thế nữa.
Thấy mẹ cưng chiều Hân Hân, Tô Tử Tích cũng thử lấy lòng em gái, nhưng hễ em gái khóc thì mẹ lại trách tội cậu.
Tô Tử Du kinh ngạc quá đỗi, còn có chuyện như này ư?
Tô Tử Tích thờ ơ nói: “Khi Hân Hân khóc, mẹ có thể thức trắng đêm để ôm em ấy, còn anh bị ốm mẹ cũng không đến nhìn anh lấy một lần.”
“Hân Hân muốn gì chỉ cần khóc là được đáp ứng, còn anh muốn gì cũng bị mẹ mắng là ‘Suốt ngày đòi này đòi kia, còn chê chưa thêm đủ phiền phức cho mẹ ư? Con có thể hiểu chuyện chút không hả?’”
Dần dà, Tô Tử Tích hiểu ra, cậu chỉ là đồ dư thừa.
Cậu giơ tay ra xin bất cứ điều gì cũng là sai trái.
“Một buổi tối nọ trời đổ mưa, anh bị tỉnh giấc nên đi đóng cửa sổ.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...