Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Tô Tử Tích kéo chiếc vali, trên tay treo những chiếc túi lớn nhỏ, trong tay còn cầm chiếc bánh ăn dở và nửa bình sữa của Túc Bảo.
“Còn đói không em?” Tô Tử Tích hỏi: “Chịu đói chút nha, chắc chắn bà nội đã nấu cơm rồi.”
Bà cụ Tô và Tô Nhạc Phi cùng trưng ra bản mặt vô cùng kinh ngạc!!
Hai người đều lơ mơ.
°o°; ━━∑ ̄□ ̄|||━━
Tô Nhạc Phi mù mờ hỏi: “Đây…đây là Tô Tử Tích à?”
Có khi nào cậu nhóc bị quỷ nhập thân rồi không?
Bà cụ tô kinh ngạc: Sao Tô Tử Tích mới ra ngoài với Túc Bảo hai ngày mà khi về lại như biến thành người khác thế này? Chẳng ngờ cậu nhóc lại không nghiện game như mọi lần.
Còn chủ động chăm sóc em gái nữa chứ….
“Lẽ nào nhóc con này bị cái gì kích thích?” Bà cụ Tô lầm bầm lầu bầu.
Mộc Quy Phàm cong môi, còn không phải ư.
Túc Bảo chạy như bay tới, nhào vào lòng bà cụ Tô: “Ngoại ơi!”
Mộc Quy Phàm: “….”
Hay lắm, hôm nay lại là một ngày không – đáng – được- nhắc- tới.
Cũng may sau khi ôm ấp bà ngoại một phen, Túc Bảo lại nhào vào lòng Mộc Quy Phàm, sau đó tiếp tục ôm Tô Nhất Trần và Tô Nhạc Phi.
Vào nhà, cô bé lại ôm ông cụ Tô, Tô Tử Du, Tô Tử Chiến….
Đến Tiểu Ngũ và cụ rùa cũng được cô bé vuốt ve một lúc.
Sờ hết một lượt, người và động vật không thiếu một ai.
“Ăn cơm nào!” Bà cụ Tô âu yếm nói rồi lấy ra món tôm hấp tỏi yêu thích của Túc Bảo từ trong tủ hâm nóng.
Ông cụ Tô vẫn trưng ra bản mặt nghiêm túc, nói: “Ở Nam Thành thế nào con?”
Đang yên đang lành lại khăng khăng đòi đi trải nghiệm cuộc sống!
Mới tí tuổi đầu, ra ngoài hai ngày thì có thể trải nghiệm gì chứ!
Có thể thay đổi bản tính của Tô Tử Tích chắc?
Ông cụ Tô buồn bực nhìn Tô Tử Tích đang kéo đĩa tôm tỏi của Túc Bảo về phía cậu.
Xem đi, nhóc con lưu manh vẫn giữ nguyên bản tính lưu manh mà.
Ông cụ Tô vừa toan giáo huấn thì chợt thấy Tô Tử Tích bóc vỏ tôm rồi cho thịt tôm vào bát Túc Bảo.
Tô Tử Tích nói: “Nam Thành vẫn thế thôi! Có thời gian thì Thái Thượng Hoàng ra ngoài đi chơi đi!”
Tô Tử Tích vẫn bày ra bộ dạng thiếu đòn đó.
Cậu vừa bóc tôm cho Túc Bảo, vừa không quên phàn nàn: “Ban nãy ăn nhiều vậy rồi mà em vẫn còn ăn được hả? Mập chết em đi!”
Miệng Tô Tử Tích luôn tỏ vẻ ghét bỏ.
Nhưng….
Tay cậu lại vô cùng thành thật, động tác bóc tôm chưa hề dừng lại.
Sau khi đi Nam Thành về, Tô Tử Tích như biến thành một người khác.
Khi ăn cơm, bóc vỏ tôm cho em gái.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...