Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Mọi người không hay biết rằng, nơi đây quả thực là cái chợ quỷ.
Một, hai giờ đêm là thời điểm nhộn nhịp nhất của chợ quỷ.
Dì quỷ và chú quỷ có tiền nên vui vẻ đi khắp nơi và mua rất nhiều cống phẩm.
“Chồng ơi, bắt xe về nhé? Xách một đống đồ như này mà phải tự bay về thì mệt lắm!”
Chú quỷ đồng ý.
Hai quỷ đứng bên đường chờ xe.
Lại nói về tên tài xế muốn gạt Túc Bảo 500 tệ ở sân bay.
Hôm nay anh ta không có đơn nào, vốn đã đen đủi lắm rồi, chẳng rõ tại sao bên trên còn bắt đầu bắt taxi dù.
Hại anh ta chạy xe cả ngày trời cũng không kiếm được một xu, còn phải chi mấy trăm tệ tiền xăng dầu.
Lúc này, tâm trạng tên tài xế vô cùng tệ, anh ta đang lái xe về nhà.
Kết quả, anh ta trông thấy một cặp vợ chồng trung niên đứng ven đường đang xách rất nhiều đồ và vẫy tay với anh ta.
“Ơ, nửa đêm rồi, bọn họ đi đâu về mà xách nhiều đồ thế nhỉ?”
Tài xế taxi dù tấp xe vào lề đường, chỉ nghe người đàn ông trung niên hỏi: “Xin hỏi đến Đào Hoa Túc hết bao nhiêu tiền?”
Tài xế taxi dù mừng rỡ khôn xiết, không ngờ vừa chuẩn bị về nhà đã nhận được đơn hàng.
Nói sao cũng phải chở hai người khách này mới được.
Tài xế chau mày đáp: “Tôi sắp về nhà rồi, nếu chở hai người thì phải đi vòng một quãng đường dài, 500 tệ hai người có đi không? Đi thì lên xe, không thì tôi về ngủ đây!”
Dì quỷ và chú quỷ trao đổi ánh mắt với nhau.
500 tệ ư, rẻ quá!!
Túc Bảo đốt tiền âm phủ cho họ, một tờ đã có giá trị một vạn rồi đó!
Dì quỷ nói: “Vừa hay tôi có ‘tiền lẻ’, đi nào!”
Tài xế taxi dù vui như mở cờ trong bụng, thời buổi này vẫn còn người ngu ngốc như này ư?
Được lắm, mình đơn hàng này đã đủ hoàn tiền xăng dầu hôm nay của anh ta rồi!
Tài xế ngâm nga bài hát rồi bắt chuyện: “Anh trai và chị gái đây đi đâu về thế?”
Dì quỷ cười híp mắt: “Đi chơi, tiện thể mua chút đồ.”
Tài xế vẫn chưa nhận ra điều gì khác thường, lắc đầu nói: “Hai người đâu phải thanh niên nữa, còn đi hộp đêm như đám thanh niên hả?”
Chú quỷ nói: “Lâu rồi không được ra ngoài, chơi chút thì có sao đâu.”
Tài xế cười, giơ ngón cái lên: “Vẫn là hai anh chị biết ăn chơi!”
Đáy mắt tài xế thoáng hiện ý cười dung tục, vừa ngẩng đầu nhìn vào gương….
Tên tài xế xém chút nữa hồn bay phách tán….
Ở hàng ghế sau, đôi vợ chồng trung niên đang nhìn chằm chằm anh ta, sắc mặt hai người họ trắng bệch, mấu chốt là mặt họ không chút cảm xúc, giống như người đã chết rất lâu, rất lâu rồi…..
Đúng, chính là người đã chết từ rất lâu…..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...