Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Lần này quỷ xảo quyệt đã nhìn rõ, nó vui mừng khôn xiết nói: “Hóa ra đây là pháp bảo của ngươi….”
Một hồ lô linh hồn có thể chứa đựng quỷ và một sợi dây đỏ có thể chủ động phòng ngự!
Nó đoán không sai mà…..
Chỉ cần nó không công kích thì Túc Bảo chẳng có cách nào đối phó với nó.
Nếu nó lấy được hồ lô và sợi dây đỏ….
Hai mắt quỷ xảo quyệt phát ra ánh sáng xanh lục, nó nhìn về phía Tô Tử Tích.
“Ha ha, trời giúp ta rồi! Nhóc con, hôm nay chính là ngày giỗ của ngươi!”
Đợi nó lấy được pháp bảo, người đầu tiên nó giết chính là Tô Tử Tích.
Quỷ xảo quyệt cười gian ác rồi nhào về phía Tô Tử Tích.
Trong tình thế cấp bách, Túc Bảo vô thức quăng hồ lô ra: “Đi nào, pi-ka- hồ lô.”
Quỷ xảo quyệt khinh bỉ, hù dọa ai chứ?
Nhưng một giây sau, hồ lô linh hồn bỗng phình to cỡ bàn tay rồi đè lên đầu quỷ xảo quyệt!
Quỷ xảo quyệt không tài nào cử động được, còn cảm thấy hồn thể của mình đang dần tan rã.
Nó kinh hãi không thôi, liên tục cầu xin: “Túc Bảo, ta sai rồi, tha cho ta đi….”
Hồ lô không cho quỷ xảo quyệt cơ hội nói thêm, dứt khoát nghiền nát nó, cuối cùng quỷ xảo quyệt hồn bay phách tán, hóa thành sát khí rồi bị hút vào hồ lô.
Hồ lô linh hồn biến nhỏ lại như cái móng tay, sau đó rơi xuống đất.
Túc Bảo mở to đôi mắt: “Woa, hồ lô nhỏ, em biết tự mình bắt quỷ thật rồi nè!”
Túc Bảo mừng rơn nhặt hồ lô lên, phun ra một ngụm nước miếng rồi dùng quần áo của bé để lau sáng.
Hồ lô linh hồn: “….”
Tô Tử Tích: “….”
Tống Nguyệt Thanh bị sợi dây đỏ công kích nên hồn phách cũng sắp tiêu tán, nói không nên lời.
Túc Bảo tiễn Tống Nguyệt Thanh lên đường luân hồi. Căn phòng mà Tống Nguyệt Thanh từng ở giờ đây trống trơn không một bóng người.
“Đi thôi! Đánh xong rồi!” Túc Bảo ngáp một cái, nhẹ nhõm đi về phòng mà cô bé đăng ký lúc đầu.
Lần thu quỷ này, cô bé đã lợi hại hơn lần trước một chút rồi!
Lúc về nhất định phải kể cho sư phụ nghe!
“Anh ơi ngủ sớm đi nha, mai chúng ta về nhà sớm…”
Túc Bảo mơ màng nói, cực kỳ buồn ngủ.
Tô Tử Tích vẫn còn lơ mơ, mãi đến khi đặt lưng xuống giường, cậu mới phản ứng ra mọi chuyện.
“Mẹ kiếp….Đáng sợ quá!” Cậu siết chặt tấm chăn của mình.
**
Ở một nơi khác, dì quỷ và chú quỷ nhường phòng cho hai anh em Túc Bảo đang đi lượn trong chợ quỷ.
Nam Thành có đường Vọng Lĩnh, cuối con đường có một tòa nhà chưa hoàn thiện.
Rất lâu trước đây, nơi này là một sân bay cũ. Trong chiến tranh, địch thả bom giết hại rất nhiều người. Sau này khi quân địch chiếm đóng, chúng giết hại vô số người nên nơi đây trở thành bãi đất ma nổi tiếng ở Nam Thành.
Đương nhiên, đây chỉ là lời đồn đại của các cụ già ở Nam Thành, cũng chưa ai nhìn thấy ma quỷ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...