Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Tô Tử Tích: “???”
Cậu trơ mắt nhìn Túc Bảo kéo mình vào phòng ngủ tràn ngập màu đỏ kia.
Mỗi tế bào trên người Tô Tử Tích đều đang phản kháng, cậu nói: “Đổi phòng ngủ khác đi em.”
Túc Bảo nói nhỏ: “Không kịp rồi!”
Tô Tử Tích bỗng thấy hoang mang một cách khó hiểu, cậu bị Túc Bảo kéo xuống gầm giường, sau đó cô bé dán một lá bùa màu vàng trước mặt hai người.
Dưới gầm giường….
Tô Tử Tích chợt nhận ra điều gì đó, cả người bỗng ngây ra.
Trốn chỗ nào chẳng được, đằng này trốn ngay dưới gầm giường nữ quỷ?!!
Lông tơ trên người Tô Tử Tích dựng đứng, cậu toan bò ra ngoài, nhưng một đôi giày màu đỏ bỗng xuất hiện trước mắt cậu.
Đôi giày đỏ ngày càng đến gần, một giọng nói khàn khàn như Vịt Donald đột nhiên vang lên: “Này….trốn ở đâu rồi….”
Tô Tử Tích trợn tròn hai mắt, đôi giày đỏ kia đung đưa trước mắt cậu, hai chân còn kiễng lên một cách quỷ dị.
Khi đi lại, chân của người thường luôn áp sát sàn, vậy mà giờ đây chủ nhân của đôi giày này lại kiễng chân để di chuyển.
Bỗng, đôi giày đỏ dừng lại ngay trước mặt Tô Tử Tích. Sau đó, Tô Tử Tích nhìn thấy mái tóc xõa xuống…..giống như có ai đó đang nắm lấy mép giường và chuẩn bị nhìn xuống gầm giường.
Toàn thân Tô Tử Tích cứng đờ, hô hấp cũng ngưng trệ.
Phần tóc xõa xuống đất ngày càng nhiều, có thể đoán được cái đầu mỗi lúc một gần gầm giường…
Tô Tử Tích đảo mắt nhìn Túc Bảo cầu cứu.
Chẳng ngờ lại trông thấy Túc Bảo đang đếm tiền!
Đúng! Chính là đếm tiền, nhưng là tiền giấy cho người chết…..
Tô Tử Tích tức đến độ muốn bật khóc, giờ là lúc nào rồi còn đếm tiền?
Tiền âm phủ thì cứ đốt cả xấp đi, có gì đáng để đếm đâu?
Chiếc giường phát ra tiếng cọt kẹt, toàn bộ tóc xõa xuống đều chất đống trên mặt đất, có thể nhìn thấy đỉnh đầu của “người đó” rồi.
Tô Tử Tích nín thở, sao cái đầu này lại gục xuống thế này?
Theo tình huống thông thường, trước hết phải trông thấy một nửa cái tai hoặc một nửa khuôn mặt, sao trường hợp này lại thấy đỉnh đầu trước…
Tô Tử Tích sợ quá đỗi, đáy lòng cậu điên cuồng gọi tên Túc Bảo, cứu anh cứu anh với!!!
Túc Bảo như nghe được tiếng lòng của Tô Tử Tích, cô bé ngẩng đầu nói: “Yên tâm, quỷ hồn không nhìn thấy chúng ta đâu!”
Tô Tử Tích sợ hãi toan bưng miệng Túc Bảo lại, chỉ nghe Túc Bảo nói: “Yên tâm, cũng không nghe thấy giọng nói của chúng ta!”
Tô Tử Tích: “….”
Cậu tin cô bé cái mốc khô ấy!!
Cô bé không thấy ‘người’ bên giường kia ngồi xổm xuống rồi tiếp tục ló đầu vào trong ư?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...