Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Tô Tử Tích ló đầu ra ngoài, mặt cậu vừa vặn dán vào mặt nữ quỷ.

“.…”

Cậu như ngưng thở, cả người nhảy dựng lên, sau đó phát hiện ra mình lại nằm mơ!

Tô Tử Tích thấy sợ hãi.

Bây giờ cậu đang ở trong bóng tối, hành lang bên ngoài lờ mờ, hình như còn có tiếng sột soạt.

Thậm chí Tô Tử Tích không phân biệt rõ mình đang trong mơ hay ở đời thực.

Bất cứ ai gặp phải tình huống liên tiếp nằm mơ, hoặc là mộng trong mộng thì cũng sẽ không tỉnh táo được, lúc này Tô Tử Tích không kiềm chế được nữa.

Cậu nghiến răng, nhưng không ngồi dậy bật đèn rồi ló đầu ra ngoài như trong giấc mơ, mà nhấc điện thoại ở đầu giường lên, gọi một cuộc….

Túc Bảo đang ngủ ngon lành, bỗng tiếng chuông điện thoại kiêm đồng hồ vang lên, cô bé ngái ngủ mở mắt ra.

“Alo….Ai thế?” Túc Bảo không có số điện thoại của Tô Tử Tích.


Cô bé dụi mắt, gương mặt ngẩn ngơ đáng yêu vô cùng.

Chỉ nghe thấy đầu kia điện thoại truyền tới giọng nói của Tô Tử Tích: “Em….em có thể đến phòng anh chút không?”

Túc Bảo: “Hả?”

Cô bé dần tỉnh ngủ, nhận ra giọng nói này là của anh Tử Tích.

Cô bé con lập tức bò dậy rồi nói: “Em tới liền đây! Em ra khỏi phòng rồi, em đến hành lang rồi…”

“Em sắp tới cửa phòng anh rồi…”

Tô Tử Tích nghe điện thoại đến ngẩn người.

Bị cậu đánh thức mà Túc Bảo không hề cáu kỉnh, cô bé vẫn nói giọng mềm mại, hình như lo cậu sợ hãi nên vừa đi đến phòng cậu vừa báo cáo tình hình.

Ngoài hành lang đã vang lên tiếng bước chân của Túc Bảo, sau đó cạch một tiếng, đèn được bật sáng.


Tô Tử Tích lập tức nhắm mắt lại, dùng tay che mắt, mơ hồ trông thấy cục bột nhỏ đang lao tới.

Cô bé chạy cực kỳ nhanh, vèo một cái đã bò lên giường rồi ngồi bên cạnh cậu.

“Anh ơi, có phải anh lại gặp ác mộng không?”

Tô Tử Tích không lên tiếng.

Túc Bảo duỗi tay, vỗ lưng Tô Tử Tích: “Đừng sợ, đừng sợ!”

Tô Tử Tích mím môi, nói: “Em không thấy rất nực cười à?”

Túc Bảo: “Ơ? Anh mới 7 tuổi mà, sợ hãi thì đã làm sao? Tè ra giường còn rất đỗi bình thường ý!”

Tô Tử Tích: “…”

Cảm ơn em đã biết cách an ủi như vậy, nhưng lần sau không được phép an ủi anh nữa.

Tô Tử Tích uể oải nằm xuống, nghiêng người và úp mặt vào tường, trưng ra bộ dạng ‘anh không thèm để ý đến em nữa’.

Nhưng cậu không từ chối việc Túc Bảo tiếp tục vỗ lưng cậu.

Túc Bảo không so đo với Tô Tử Tích, cô bé nằm nhoài sang bên cạnh, ngáp một cái rồi lập tức chìm vào giấc ngủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui