Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Khi cô nói điều này, giọng điệu thoải mái mang theo vài phần an ủi người khác.
Kiều Cẩn Nhuận biết, đây là Giang Nguyệt đang nói cho anh nghe, làm cho anh an tâm.
Cô luôn luôn như vậy, trấn an những người khác đầu tiên, nhưng luôn luôn bỏ qua cảm xúc thực sự nhất của mình.
“Con người sống trên đời này là phải có tâm niệm, Giang Nguyệt.” Lúc Kiều Cẩn Nhuận nói chuyện, trong giọng nói ẩn chứa hàm ý sâu xa khác:
“Nếu như thật sự không vướng bận, cô thật sự sẽ trở thành thần tiên không nhiễm khói bụi trần gian đó.”
Giang Nguyệt làm bộ nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của anh, trong giọng nói mang theo ý cười:
“Không phải tôi lúc nào cũng đẹp như thần tiên sao? Bác sĩ Kiều, anh yên tâm, tôi rất lạc quan.”
Kiều Cẩn Nhuận im lặng một lúc.
Tựa hồ cân nhắc một hồi, anh mới chậm rãi nói: “Chỉ cần cô sống vui vẻ, vậy thì thế nào cũng được.”
Chỉ cần là cô ấy hạnh phúc.
…
Vừa mới trở lại Bắc thành, bầu trời bên này liền có mây đen dày đặc, có vẻ như trời sẽ mưa rất to.
Giang Nguyệt không thích Bắc Thành, cũng có nguyên nhân ở phương diện này.
Bắc Thành mùa hè mưa nhiều, mùa đông lạnh giá, mùa xuân và mùa thu lại khô ráo. Mỗi khi đổi mùa còn có thể khiến cô bị cảm lạnh và dị ứng, ở đây cô thật sự không tìm được một mùa thích hợp với cuộc sống của mình.
Có lẽ, cô căn bản cũng không thuộc về nơi này.
Cũng nên rời khỏi đây.
Trên đường đến bệnh viện, mưa to như trút nước, màn mưa làm mờ kính xe, đường lại bắt đầu tắc nghẽn một lần nữa.
Giang Nguyệt không còn lựa chọn nào khác ngoài việc gửi tin nhắn cho Kiều Cẩn Nhuận, nói trên đường kẹt xe, có thể sẽ đến hơi chậm một chút.
Đối phương tỏ ra thấu hiểu, còn bảo cô chú ý an toàn trên đường.
Chị Trần cũng gọi điện thoại tới, quan tâm hỏi về việc cô đến Bắc thành có thuận lợi hay không? Hỏi cô đã đến lúc nào…
Giang Nguyệt trả lời vài câu, để cho chị không cần lo lắng, rồi mới tắt điện thoại.
Mưa ở Bắc thành, từ trước đến nay đều vừa nhanh chóng vừa dày đặc, mưa đã một lúc lâu nhưng vẫn chưa có ý định dừng lại.
Rõ ràng là bây giờ mới là đầu hạ, nhiệt độ còn chưa kịp tăng, đã bị trận mưa lớn này trút xuống làm ướt sũng.
Trái tim cũng vậy.
…
Những trận đánh nhỏ trước đó không thể ảnh hưởng đến Tiêu Kỳ Nhiên đang giống như ‘thiếu gia nhàn hạ’. Tiêu Viễn Phong trực tiếp hạ đòn sát thủ, ngay cả việc cho phép Tiêu Kỳ Nhiên âm thầm nhúng tay cũng thu về.
Tiêu lão gia lần này là nghiêm túc, rất nhiều hạng mục trọng điểm trước đây của Tiêu Kỳ Nhiên tự tay phụ trách cũng đều trực tiếp cấm hắn tham dự.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...