Túc Bảo nói: “Bà ngoại yên tâm, Túc Bảo phải đích thân gói bánh chưng, cậu cả nói muốn ăn hai cái, cậu hai và cậu năm nói muốn ăn tám cái, cậu ba ăn hai cái, cậu tư ăn mười một cái….”
Còn có anh Tử Du, chị Hân Hân, anh Tử Chiến và anh Tử Tích.
Ông bà ngoại, ba mẹ, Tiểu Ngũ và cụ rùa…..
Tính nhẩm một chút….Rất nhiều bánh chưng nha.
Bà cụ Tô cười bất đắc dĩ: “Thế Túc Bảo muốn ăn mấy cái?”
Túc Bảo: “Ôi, xém quên tính phần của con! Con muốn ăn năm sáu bảy tám cái!”
Bà cụ Tô vui vẻ nói: “Thế để dì Ngô gói nha, nhiều quá!”
Túc Bảo kiên trì: “Con cũng muốn gói!”
Hân Hân bọc chiếc bánh chưng bằng năm lớp lá chúc nhưng vẫn bị lòi nhân bên trong. Cô bé cuống lên, vò đầu bứt tai: “Thứ này không thể đổ hết vào nồi rồi ăn luôn sao?”
Đường nào chẳng ăn vào bụng, sao phải vẽ vời thêm chuyện, bọc bằng lá trúc làm gì.
Lúc ăn còn phải bóc vỏ, thực sự quá phiền phức!
Túc Bảo bày ra bộ dạng người lớn, nói: “Chị Hân Hân không hiểu rồi, cái này gọi là lễ nghi.”
Mẹ cô bé đã dạy rồi, lễ nghi là điều cần thiết.
Hân Hân không đủ kiên nhẫn, gói hai chiếc bánh chưng đều không được, cô bé tức giận ném bánh chưng xuống, nói to: “Không gói nữa! Còn gói nữa thì chị là con cún!”
Dù em gái ở đây cũng vô ích thôi!
Hân Hân vô cùng buồn bực, muốn chơi cùng Túc Bảo nên cô bé mới tới đây.
Túc Bảo cười khanh khách, nói: “Chị Hân Hân ơi, tùy tiện thề thốt là sẽ gặp họa đó nha, để em làm là được!”
Hân Hân chạy ra phòng khách, toan chơi di động….
Vừa hay Tô Tử Lâm đi từ trên lầu xuống, trong tay cầm hai quyển sách tự học.
Mặt Hân Hân bỗng biến sắc, cô bé lập tức nói: “Ba ơi, con đi gói bánh chưng!”
Túc Bảo ngẩng đầu: “Không được đâu chị Hân Hân, chị sẽ biến thành cún con đó!”
Hân Hân không quan tâm nhiều như vậy, có biến thành chó cô bé cũng chẳng muốn học!
Nào ngờ Tô Tử Lâm lạnh mặt, nói: “Đứng lại!”
Mặt Hân Hân như đưa đám, cô bé nói: “Ba ơi, hôm nay là kỳ nghỉ, không thể dừng việc học ư?”
Tô Tử Lâm: “Không thể!”
Hân Hân chỉ đành bấm bụng ngồi xuống rồi nhìn cuốn sách, mặt lộ vẻ sống không bằng chết.
Phòng khách vang lên tiếng giảng bài của Tô Tử Lâm.
Nhà họ Tô yên bình mà ấm áp, đây là hình ảnh rất nhiều năm rồi không xuất hiện ở nơi này…
Có điều, giọng nói như nổi khùng của Tô Tử Lâm phần nào xua đi sự ấm áp.
“Câu này dùng thành ngữ nào? Phải học hành chăm chỉ, ngày sau mới có thể…?? Con nói tiếp thành ngữ này ba xem nào? Ba vừa dạy con đấy!”
Đầu óc Hân Hân còn phiêu đãng trên mây, đây rõ là bộ dạng hồn vía không ở cõi thực, cô bé nhìn vào hư không, đáp: “Học hành chăm chỉ, ngày sau mới có thể rơi đầu xuống đất….”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...