Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
“Giang tiểu thư, xin hỏi cô ở bên trong phải không?”
“Vừa rồi có người nhìn thấy cô đi đến bên này, nếu cô ở trong xin hay đáp lại lời của tôi, được không?”
Ánh đèn trong phòng rất sáng, càng khiến sắc mặt Giang Nguyệt thêm trắng bệch.
Căn phòng này rất nhỏ, cô không có chỗ nào để trốn.
“Thế nào, cô đã nghĩ ra nên làm như thế nào chưa?” Tiêu Kỳ Nhiên nở nụ cười âm trầm lạnh lùng, ý cười không thể chạm đến đáy mắt:
“Tôi và cô làm một cuộc giao dịch, tôi sẽ giúp cô giải quyết tất cả.”
“Cô biết đấy, tôi có thể giải quyết ổn tất cả, cũng có thể đạp đổ tất cả!”
Giang Nguyệt đã mất đi khả năng suy nghĩ, cô đờ đẫn hỏi anh: “Vậy Tiêu tổng muốn làm như thế nào đây?”
…
Vài phút sau, cửa phòng được mở ra.
Ánh mắt của cánh phóng viên truyền thông sáng lên, đang muốn xông vào phòng thì bị thân hình cao lớn của người đàn ông tựa vào khung cửa cản lại,anh hờ hững liếc nhìn mặt bọn họ.
Không có sự vui vẻ, cũng không có sự tức giận, nhưng lại vô cùng áp lực.
“Tiêu…” Một phóng viên đứng đầu kêu lên một tiếng, liền bị vẻ mặt lạnh lùng của anh làm cho ngậm miệng lại.
Lúc này, Tiết An vội vàng đẩy đám người đó sang một bên, cung kính đi đến:
“Tiêu tổng, phu nhân kêu ngài lập tức đến bệnh viện.”
Tiêu Kỳ Nhiên gật gật đầu: “Chuyện này cha tôi biết không?”
“Tôi đã báo cáo với lão Tiêu tổng, lão Tiêu tổng nói tất cả đều nghe theo ý của phu nhân, tiệc đính hôn cũng tạm thời gác lại.”
Cánh phóng viên đang đứng xung quanh nghe thấy lời bọn họ nói thì trở nên lúng túng.
Không phải là làm tiệc đính hôn sao, sao lại nói dẹp là dẹp ngay như vậy được?
Tiết An nhận được mệnh lệnh, lập tức bắt đầu giải tán đám phóng viên truyền thông. Đây rõ ràng là đang biểu thị chuyện này là chuyện nhà của Tiêu gia, không tiện lan truyền ra bên ngoài.
Có một cánh phóng viên truyền thông vẫn chưa từ bỏ ý định, đột nhiên hét lên:
“Tiêu tổng, có phải Giang tiểu thư ở trong phòng của anh không? Anh có thể cho chúng tôi vào xem không?”
Tên phóng viên này vừa nói xong, nhất thời ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên khẽ nheo lại, nhiệt độ quanh người trầm xuống, đôi môi mỏng chậm rãi mấp máy, vô cùng bình tĩnh:
“Anh đến từ đơn vị truyền thông nào?”
Chỉ là một câu hỏi đơn giản, nhưng trong nhất thời hai chân của anh ta đã bắt đầu mềm nhũn ra.
Ý nghĩa trong lời nói rất rõ ràng.
Trong lòng tất cả mọi người điều biết rõ, cho dù Giang Nguyệt thật sự có ở trong phòng của Tiêu Kỳ Nhiên thì hiện tại ai cũng không dám làm trái lời hắn mà tự tiện xông vào.
Còn muốn có bữa ăn no, vẫn phải xác định rõ ràng.
“Tiết An, xử lý căn phòng này một chút.” Tiêu Kỳ Nhiên nói xong, vẻ mặt không chút thay đổi, sải đôi chân dài bước đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...