Kỷ Trường gập quyển sách lại, trên khuôn mặt tái nhợt không có một chút cảm xúc của con người, chỉ nói: “Ta là phán quan, ngươi nói thử xem ta có tư cách hay không?”
Thượng Thanh Bắc: “…”
Phán quan…?
Thượng Thanh Bắc vừa hối hận vừa không cam lòng, trên đời này có nhiều người kiếm ké lượng truy cập như vậy, tại sao chỉ có một mình gã là bị phán quan theo dõi chứ!
Sao gã lại xui xẻo như vậy!
Dù đã tới giờ phút này rồi, nhưng Thượng Thanh Bắc vẫn không cảm thấy mình làm sai điều gì, con người ai cũng thích tiền, gã sai ở đâu chứ?
Gã ta không ăn cắp hay ăn cướp, kiếm được tiền nhờ vào sự thông minh của chính mình!
Kỷ Trường vung tay lên, sinh hồn của Thượng Thanh Bắc không cam lòng kêu to, hóa thành sát khí bị hồ lô linh hồn hấp thu.
Túc Bảo nhìn chằm chằm hồ lô linh hồn, có thể cảm nhận được sự thay đổi của hồ lô linh hồn một cách rõ ràng.
Sư phụ nói hồ lô linh hồn dùng để thu thập hồn phách, tính toán giá trị công đức của bé nhưng bé lại cảm thấy hồ lô nhỏ cũng rất lợi hại, ví dụ như hiện tại, dường như bé có thể cảm nhận được hồ lô nhỏ đang căng ra, có vẻ như nó rất vui sướng.
Túc Bảo đặt hồ lô linh hồn xuống, nhìn ba mẹ Thượng Thanh Bắc đã đi xa, hỏi: “Ba, phải chăm sóc cho một đứa trẻ to lớn như vậy, chắc là hai bác ấy sẽ mệt lắm phải không aj?”
Mộc Quy Phàm lái xe đi ra ngoài, đồng thời đáp: “Nhân quả tuần hoàn mà thôi.”
Nếu dạy dỗ cẩn thận từ khi còn nhỏ, cũng sẽ không có quả đắng ngày hôm nay.
Có một câu nói, người đáng thương tất có chỗ đáng giận.
Quá khứ trộm làm biếng, một ngày nào đó hậu quả sẽ ụp lại lên đầu mình thôi.
Tháng năm trôi qua rất nhanh, sắp đến Tết Đoan Ngọ rồi. Hôm nay sau khi ăn cơm, Túc Bảo nằm dài trên chiếc sô pha dưới tầng một, gọi điện thoại cho từng người cậu của mình.
“Alo… Cậu ba, cậu vẫn đang bay trên trời ạ? Ồ, chuẩn bị bay ấy ạ… Vậy Tết Đoan Ngọ cậu có trở về ăn bánh ú không?”
Tô Dĩnh Nhạc trải qua mấy tháng kiểm tra hồi phục, cuối cùng đã được trở lại vị trí cơ trưởng một lần nữa, giờ phút này đang mặc đồng phục chuẩn bị cho nhiệm vụ bay tiếp theo.
Nghe được giọng nói nhỏ nhẹ của bé con ở trong điện thoại, anh không nhịn được mỉm cười: “Có về.”
Túc Bảo vui mừng nói: “Dạ được, vậy con sẽ đánh dấu cho cậu! Con với bà ngoại sẽ làm bánh ú, làm mười cái cho cậu nha?”
Tô Dĩnh Nhạc không khỏi bật cười: “Mười cái quá nhiều, hai cái là được.”
Trên thực tế anh hoàn toàn không ăn bánh ú, chỉ là bé con đã nói như thế rồi, vậy thì miễn cưỡng ăn hai cái đi!
Cúp điện thoại, Túc Bảo tick một chữ V vào cuốn sổ nhỏ.
Chỉ thấy trong cuốn sổ nhỏ vẽ tám người que đơn giản, người thứ nhất đến người thứ ba đều được đánh dấu.
Túc Bảo lại gọi điện thoại tiếp.
“Alo, cậu tư ạ… Tết Đoan Ngọ cậu có trở về ăn bánh ú không? Túc Bảo gói mười cái cho cậu nha?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...