Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Nó chỉ cần thôn phệ thêm một oan hồn thôi….Thực sự chỉ cần thêm một oan hồn!
Nó có thể biến thành ác quỷ rồi vĩnh viễn rời khỏi con sông này.
Nó phải lặp đi lặp lại cảnh chết đuối năm xưa tới vạn lần, vì không thể chịu thêm nữa nên nó chọn cách thôn phệ quỷ hồn khác để nhanh chóng rời khỏi dòng sông này.
Chẳng ngờ, việc sắp thành lại hỏng.
Túc Bảo không quan tâm lệ quỷ kia mắng gì, chỉ nhìn lệ quỷ trẻ tên Nhu Cẩn, hỏi: “Chị tên gì, người ở đâu, tại sao chết?”
Nhu Cẩn do dự hồi lâu, trong mắt thoáng hiện sự tuyệt vọng, nói: “Lúc trước mẹ con ta là cư dân bên bờ sông, khoảng 8 năm trước, nơi đó vẫn là thôn xóm có nhiều nhà tự xây…”
Nó chỉ tay về phía bên kia sông, nhưng những tòa nhà cao tầng đã được xây dựng ở đó, và những tòa nhà cũ đã biến mất.
“Vào một ngày cuối tuần, mẹ con ta ra sông giặt chăn…..”
“Mẹ ta thấy chăn bông quá lớn, máy giặt giặt không sạch nên đã đem ra sông.”
“Ba ta cũng đi cùng, nhưng ba lại bơi trên sông.”
Mẹ của Nhu Cẩn đang giặt chăn thì bất cẩn rơi ùm xuống nước, Nhu Cẩn cuống quýt kéo mẹ mình lên nhưng nó cũng bị rơi xuống nước theo.
“Mẹ ta hét to kêu cứu, nhưng ba ta bơi quá xa nên không nghe thấy.”
Nhu Cẩn nói rồi buồn bã bật khóc: “Ta và mẹ đã bị nhấn chìm như thế đấy.”
“Sau khi chết đuối, ta và mẹ trở thành quỷ nước ở nơi này, mẹ ta rất tức giận nên không chịu đi đầu thai, mẹ ta hận ba ta, nói ba ta như cái chày gỗ, gọi thế nào cũng không quay đầu lại.”
Nhớ lại cảnh tượng chết đuối ngày trước, hai mắt lệ quỷ mẹ đỏ sọng.
Nó chết đã đành, đến con gái nó cũng bị chết theo.
Chồng nó chỉ bơi cách đó khoảng trăm mét, rõ ràng con gái của nó có cơ hội được cứu sống….
Nhưng cuối cùng vẫn mất mạng cùng nó!
“Ta không cam tâm, ta hận!” Lệ quỷ nghiến răng kèn kẹt, nói giọng khàn đặc: “Ta phải đi tìm chồng để giết chết hắn! Ta muốn hỏi xem đôi tai của hắn chỉ để trưng thôi sao?”
Túc Bảo: “…..”
Nhu Cẩn nói tiếp: “Do bị mắc kẹt trong bùn và vướng vào cây thủy sinh nên ba ta tìm hồi lâu vẫn không thấy hai mẹ con ta, ba tưởng ta và mẹ đã về nhà nên cũng đi về theo.”
“Sau đó ba ta dẫn người đi trục vớt nhưng không phát hiện ra hai mẹ con ta…..”
Túc Bảo chau mày: “Hai người đã hại chết chị Quân Nhi như nào?”
Lúc này, lệ quỷ mẹ vẫn tiếp giãy giụa nhưng không thể thoát khỏi sự khống chế của quỷ đào hoa nên đành từ bỏ.
Nhu Cẩn nhìn mẹ nó một cái rồi mới kể lại chuyện mấy ngày hôm nay.
Hóa ra, Quân Nhi hoàn toàn không muốn tự sát, cô bé đó cãi nhau với mẹ của mình rồi ra bờ sông ngồi thẫn thờ trên chiếc ghế đá ven sông.
“Vì thấy em ấy chỉ có một thân một mình nên ta và mẹ sáp tới gần, toan thu hút em ấy đi theo mình.”
“Sau đó ta nghe thấy Quân Nhi gọi điện với mẹ em ấy, dì kia tức giận hỏi em ấy đi đâu, em ấy bèn nói đang ở công viên bên sông.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...